Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 380:-- Hồi Quang Phản Chiếu ---

Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:09:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

“Kệ nó , mấy ngày nay cho nó ăn ngon quá, thành sinh tính khí .” Thôi Cửu Trinh kéo tay Lưu Tương Uyển, cảm thấy lạnh: “Tương Uyển tỷ tỷ lạnh ?”

 

“Không lạnh, chỉ là thể nàng đấy, ấm lên nổi nữa.”

 

“Nên mặc thêm chút nữa.”

 

tháng năm, nhưng đối với thể nàng , chú trọng hơn một chút cũng hại.

 

“Ta dặn dò phía , đợi tháng trời nóng, chúng đến sơn trang tránh nóng. Ở đó dưa quả tươi ngon nhất, còn cả sơn hào hải vị, bảo đảm thể giúp tỷ bồi đắp thêm chút thịt da.”

 

Lưu Tương Uyển cong khóe mắt, đáp lời, dáng vẻ hớn hở của nàng chọc cho ngớt.

 

“Nàng đúng là dáng , chỗ cần đầy đặn thì đầy đặn, chỗ cần thon thả thì thon thả.”

 

Thôi Cửu Trinh ưỡn ngực, đúng , nàng cũng thích điểm .

 

Không chỉ nàng thích, Tạ Phi cũng thích.

 

Lúc , các nha mang lên chút quà vặt bánh ngọt. Như Vân cũng về bẩm báo, Mặc Bảo chịu qua nữa, nhưng vẫn ở trong vườn.

 

Thôi Cửu Trinh quanh một lượt thấy bóng dáng nó, cũng quản nữa.

 

Nàng nhặt nhạnh mấy món quà vặt mặt, : “Tương Uyển tỷ tỷ ăn nhiều chút , món mứt là tổ phụ tự ngâm, ngọt lắm.”

 

Lưu Tương Uyển que tre đưa đến mắt, miếng mứt phía còn đọng nước, trông ngon miệng.

 

Tuy nàng còn nếm mùi vị, nhưng vẫn há miệng ngậm lấy, : “Quả nhiên ngon.”

 

Thôi Cửu Trinh cũng chọn một miếng bỏ miệng, với nàng: “Xem thể tỷ hơn nhiều , ngoài dạo chơi ? Bây giờ vẫn còn kịp đó.”

 

Lưu Tương Uyển lắc đầu: “Ta thể ở lâu, lát nữa về phủ .”

 

“Nhanh ?”

 

“Vốn dĩ là đến thăm gặp, đường đến đây, ngược còn thấy ít cảnh đây từng để ý.”

 

“Ồ?”

 

Thôi Cửu Trinh tỏ vẻ hứng thú. Lưu Tương Uyển khóe môi mang ý , chậm rãi kể .

 

Giọng nàng nhẹ nhàng, dù là ngày âm u, cũng phản chiếu vẻ mặt nàng hiền hòa.

 

Nhìn Thôi Cửu Trinh chống cằm chăm chú lắng , Lưu Tương Uyển đưa tay vuốt lọn tóc mai lòa xòa của nàng.

 

“Đôi khi thật sự ghen tị với nàng. Kiếp của ! Không một thể khỏe mạnh, chỉ thể mong đợi kiếp thôi.”

Mèo Dịch Truyện

 

“Kiếp còn xa lắm!” Thôi Cửu Trinh xua tay: “Tương Uyển tỷ tỷ nên sống kiếp .”

 

Lưu Tương Uyển mím môi khẽ.

 

Nàng trời, đàn én bay thấp, phản chiếu trong mắt nàng thành những bóng đen lướt nhanh.

 

Rồi, nàng cúi đầu : “Ta nên !”

 

“Hôm nay trời , đường tỷ gặp mưa . Hay là tỷ cứ nghỉ trong phủ, mai đích đưa tỷ về?”

 

“Trong phủ còn việc cần , e rằng .”

 

“Có việc?”

 

Thôi Cửu Trinh nghi hoặc, việc gì , dạo nàng nhận thiệp mời của Lưu gia!

 

Đang định hỏi, chỉ thấy Lưu Tương Uyển dậy, nha vội vàng bước lên đỡ.

 

“Mai nàng hãy đến! Mai, sẽ đợi nàng ở phủ.” Nàng mỉm , ánh mắt bình hòa.

 

Liên Kiều đang đỡ nàng, cúi đầu xuống, tay khẽ run lên thấy rõ.

 

Thôi Cửu Trinh để ý, gật đầu: “Vậy , trong phủ việc cũng đưa thiệp cho , mai sẽ chọn thêm ít d.ư.ợ.c liệu mang qua.”

 

“Không cần dùng đến .” Nàng : “Mang những thứ khác ! Tặng nhiều hoa , thích những thứ đó.”

 

“Được thôi!”

 

Thôi Cửu Trinh nào lý do gì để đồng ý. Cùng nàng, tiễn đến nhị môn. Lúc sắp , chỉ thấy Lưu Tương Uyển đầu : “Trinh , về nếu thể gặp Hà công tử, thể giúp nhắn một lời ?”

 

“Lời gì, tỷ định gặp nữa ?”

 

Lưu Tương Uyển trầm mặc một lát, chỉ : “Từ nay chia biệt!”

 

Thôi Cửu Trinh chút kỳ lạ, còn hỏi thêm, nhưng thấy nàng xoay rời .

 

Lời đến miệng cũng hỏi .

 

“Chuyện gì ?” Tại nàng luôn cảm thấy hôm nay gì đó kỳ lạ.

 

Trời kỳ lạ, cũng kỳ lạ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-380-hoi-quang-phan-chieu.html.]

“Meo~”

 

23. Một tiếng mèo kêu kéo thần trí nàng về. Thôi Cửu Trinh theo tiếng động, chỉ thấy Mặc Bảo đang xổm bụi đông thanh chằm chằm nàng.

 

“Khi ở đây thì ngươi , ngươi mới đến, loạn cái gì?”

 

Mặc Bảo cũng hiểu , bước uyển chuyển đến, trực tiếp nhảy lòng nàng.

 

Thôi Cửu Trinh vội vàng đỡ lấy, xoa mạnh đầu nó.

 

“Meo~” Mặc Bảo cọ cọ nàng, vẻ mặt hưởng thụ.

 

Thôi , chấp nhặt với một con mèo gì. Nàng lắc đầu, ôm mèo về viện.

 

Một bên khác, Lưu Tương Uyển lên xe chuẩn về phủ, nàng vẫn luôn vén rèm bên ngoài.

 

Những qua đủ kiểu, đây cảm thấy gì đặc biệt, nhưng bây giờ thấy vô cùng luyến tiếc.

 

“Đến lúc , ngược chút nỡ.”

 

Nàng khẽ, mặt xẹt qua một tia tự giễu.

 

Nước mắt trong mắt Liên Kiều kìm nén nữa, tuôn rơi như mưa.

 

“Tiểu thư…”

 

Nàng gì, chỉ đau lòng c.h.ế.t.

 

Lưu Tương Uyển mỉm nhạt: “Ngốc nghếch, luôn ngày mà, sớm , còn đau lòng như gì.”

 

“Tiểu thư, nô tỳ đau lòng, nô tỳ …”

 

Nàng ngẩng đầu lên, kéo bàn tay của Liên Kiều, nhưng thấy lạnh buốt, dường như vỗ thế nào cũng ấm lên .

 

“Chúng hãy mời danh y đến xem thử nữa ! Người đều thà sống dai còn hơn c.h.ế.t , kiến còn ham sống mà.”

 

“Sống dai?”

 

Lưu Tương Uyển khẩy: “ cái gọi là sống dai đối với , chỉ là sự dày vò vô tận mà thôi.”

 

Nàng ngày ngày đêm đêm đều chịu đựng sự hành hạ của bệnh tật, đốt cháy cả thể lẫn tâm can. Giờ đây sắp giải thoát , nàng phát hiện bản thật sự nhẹ nhõm.

 

“Đừng sợ, sớm muộn gì cũng ngày . Có thể sống thêm từng ngày, đủ .”

 

Nàng nên cảm tạ trời cao, để nàng gặp Thôi Cửu Trinh, cũng để nàng một nữa gặp Hà Cảnh Minh.

 

Biểu vốn luôn cô độc đời coi là kẻ bất tường, nay cũng lập gia đình .

 

Người trong phủ đều bình an, cả.

 

Chỉ trừ nàng .

 

Đủ , thật sự đủ .

 

Nàng thực bao giờ tham lam, nhưng trớ trêu , những thứ bình thường nhất mà khác , nàng từng sở hữu.

 

Tầm bỗng trở nên mờ ảo, nàng chút bất lực mà buông tay xuống.

 

Tấm rèm theo đó buông xuống, che khuất một mảnh trời đất bên ngoài.

 

“Tiểu thư——”

 

Liên Kiều thấy nàng sắp ngã, vội vàng đỡ lấy, để nàng tựa lòng .

 

“Ta đại để là… tận .”

 

Lưu Tương Uyển khẽ , sắc mặt vốn dĩ trông khá , cũng nhanh chóng mất vẻ hồng hào, trở nên xám xịt, dù lớp trang điểm tinh xảo che phủ.

 

Nàng tấm rèm xe đang lay động, rốt cuộc vẫn chút cam lòng, vươn tay , nhưng cảm thấy sức lực trong cơ thể đang dần tiêu tán.

 

“Ta cũng… , nỡ …”

 

Bàn tay rốt cuộc còn chạm tấm rèm, mất hết sức lực mà rũ xuống.

 

Liên Kiều nước mắt lưng tròng, c.ắ.n môi : “Tiểu thư, nô tỳ hiểu! Nô tỳ cung tiễn tiểu thư!”

 

Nâng đỡ thể Lưu Tương Uyển ngay ngắn, để nàng tựa , cố gắng giữ thể diện.

 

Tiểu thư nhà bọn ngày thường vốn đoan trang nhất mực.

 

Ngoài cửa phủ Lưu, một đám đợi, kỹ , thấy treo đầy bạch phan.

 

Ngoài xe ngựa, Lưu gia nhị gia tiến lên, vén tấm rèm xe, dù chuẩn tâm lý, nhưng khi thấy bên trong, vẫn khỏi run rẩy kịch liệt.

 

“Để !”

 

Hắn bước lên đưa tay ôm bất tỉnh xuống.

 

Vốn dĩ hôm nay định cập nhật, thật sự mệt, như kiệt sức, chạy xa để thi cả ngày. khi thấy các bảo bối suy đoán, rằng Thôi Nguyên Thục mượn xác hồn họ Lưu, thật khiến dở dở , các ngươi thật sự quá đáng yêu .

 

 

Loading...