Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 378:-- U Ám ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:09:07
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vâng…”
Đông Xưởng trực thuộc Hoàng đế, nhất định sẽ bẩm báo việc sót chi tiết nào.
Đến giai đoạn , thể thu lưới .
“Mệt mỏi cả ngày , hãy về sớm !” Lão thái gia suy nghĩ xong .
“Dạ, thể tổ phụ giải ưu, đó là bổn phận của .”
Lão thái gia mỉm , phất tay.
Tạ Phi dậy hành lễ, lui xuống.
Trong phòng, bóng dáng lão thái gia bất động, hồi lâu, thở dài một tiếng.
Nói rằng hề cảm giác gì cái c.h.ế.t của Thôi Nguyên Thục, cũng đúng.
Dù thì mười mấy năm , cũng thực sự coi nàng như cháu gái ruột mà yêu thương, dẫu thiên vị cháu gái lớn hơn một chút, nhưng đối với nàng cũng hết lòng tận trách.
Nếu nàng cố chấp tỉnh ngộ, nhiều việc ác, thì thể tay tàn nhẫn đến .
Dù cũng là đứa trẻ do tự tay nuôi lớn.
Giờ đây chỉ còn sự xót xa.
Trong Ngô Đồng Uyển, Tạ Phi trở về là một canh giờ đó, liếc Như Vân: “Trinh Trinh tỉnh ?”
Vừa , vén tấm màn lụa trong phòng bước .
“Bẩm cô gia, đại tiểu thư vẫn tỉnh, cơm nước chuẩn xong, cần đ.á.n.h thức ạ?”
“Để ! Ngươi chuẩn cơm nước .”
Mệt mỏi cả ngày thể ăn uống, xuống mép giường dáng vẻ ngủ say thơ ngây của giường, khẽ cong môi.
“Nàng đúng là to gan…” Ngón tay khẽ vén một lọn tóc của nàng tai, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng đó.
Thôi Cửu Trinh trong mơ chỉ cảm thấy như đang c.h.ế.t đuối, cả thể thở nổi, chỉ thể bám víu thứ gì đó mà cố sức hít lấy một chút thở.
Ý thức dần dần thanh tỉnh, nàng mơ màng mở mắt liền thấy kẻ đang tác loạn thể .
“Thật phiền phức…” Nàng đẩy , liền lật sang tiếp tục ngủ, nhưng Tạ Phi thể để nàng như ý.
Hắn vươn tay ôm lấy nàng lòng, “Đừng mà, buồn ngủ…”
Tạ Phi khựng , véo nhẹ nàng, “Không kêu loạn, ngoan, dậy ăn chút gì ngủ tiếp.”
“Ta ăn, chỉ ngủ thôi.”
“Không , ăn xong ngủ.”
Nói đoạn, bế nàng dậy, khoác cho nàng một chiếc áo choàng xuống bàn.
Như Vân bày biện đồ ăn sẵn sàng, thấy tiểu thư nhà mắt còn chịu mở mà nũng nịu trong lòng Tạ Phi thở hổn hển, liền lén lút .
Vẫn là rể thể trị nàng, nếu là ngày thường, tình huống ai dám xông lên gây xui xẻo?
Bởi vì dặn dò từ , thế nên bữa tối đều là những món mềm nhừ dễ tiêu, cháo yến sào hầm lâu, kèm theo vài đĩa rau xào thanh mát và dưa muối do Đông Uyển .
Thôi Cửu Trinh nín thở ăn vài miếng, khiến nàng tỉnh táo hẳn.
nàng vẫn chịu xuống, đôi chân trần đu đưa qua , thời tiết cũng lạnh, hầu hạ nàng, còn chỗ miễn phí, cũng coi như tệ.
Dùng hết một bát cháo, ăn một ít rau, Thôi Cửu Trinh lắc đầu.
“No ?”
“Ưm…”
Thấy nàng gật đầu, Tạ Phi đặt bát xuống, cầm khăn lau lau môi cho nàng, mới bế nàng đặt lên giường.
Thôi Cửu Trinh lúc còn ngủ , “Chàng cũng mau dùng bữa ! Lát nữa nghỉ ngơi sớm.”
Mệt mỏi cả ngày, trở về náo loạn một phen, lúc thả lỏng , thật sự là mệt mỏi.
Tạ Phi đáp lời, ăn những phần nàng ăn còn thừa .
Đêm đó, hai tự nhiên một phen mật, rõ ràng mệt , nhưng khi chạm vẫn bùng lên lửa tình.
Thôi Cửu Trinh lười biếng trong lòng , ngón tay cũng chẳng động đậy, “Hôm nay cung gì, báo cáo khóa học của Thái tử ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-378-u-am.html.]
“Cũng , chỉ là giúp ông nội xử lý vài việc thôi.”
“Ồ? Việc gì ?”
“Bản án của Vương gia lão thái gia định đoạt, tuy nhúng tay những chuyện đó, nhưng tội c.h.ế.t thể tha, tội sống khó thoát, cho dù công lao, cũng chỉ thể là lưu đày.”
“Lưu đày?” Thôi Cửu Trinh tặc lưỡi, tuổi tác cao như còn lưu đày.
Vương lão thái gia thật sự gây nghiệp chướng gì, mà sinh những kẻ bất hiếu .
Huống hồ, ở cái tuổi , thể sống sót đến nơi lưu đày , thể sống mấy năm cũng khó .
Mèo Dịch Truyện
Sau đó gì, Thôi Cửu Trinh nhớ rõ nữa, trong mơ màng ngủ .
Trời sáng rõ, mãi đến giờ Tỵ nàng mới thức dậy.
Thời tiết chút , nửa bầu trời âm u thấy mặt trời, nửa bầu trời như mang theo chút ánh nắng.
Kỳ lạ quái dị.
“Đến Ba Tiêu viên một tiếng, thả Tứ tiểu thư !”
Nói đoạn, nàng lên ghế tre sai khiêng Đông Uyển.
Như Vân sai Thu Thủy một chuyến , còn thì theo Thôi Cửu Trinh.
Trên đường, nàng gặp Thôi Tuân đang nhíu chặt mày, “Phụ ?”
Thôi Tuân đáp lời, chỉ cúi đầu đang nghĩ gì.
“Phụ ?” Thôi Cửu Trinh cất cao giọng, cuối cùng cũng khiến đó hồn.
Hắn thấy con gái nhà , : “Đây là đến chỗ ông nội con ? Cái ghế tệ, cũng chỉ ông nội con cưng con, bày vẽ những thứ cho con thôi.”
Thôi Cửu Trinh : “Ông nội đương nhiên cưng con.” Nói đoạn, nàng chằm chằm , “Phụ đang nghĩ gì, con gọi mà phụ cũng để ý?”
Nhắc đến chuyện , Thôi Tuân nhíu mày, “Tối qua nghỉ ngơi , luôn mơ, mơ thấy con…”
Hắn dừng lắc đầu, nhớ đến cảm giác tim đập thình thịch trong mơ, chút thất thần.
Thôi Cửu Trinh mím môi, hỏi thêm nữa, chỉ : “Đều là mơ thôi, phụ gần đây quá mệt mỏi , đúng dịp nghỉ phép bằng nghỉ ngơi thật , hôm nay con sẽ tự tay nấu thêm vài món, để Tạ Phi cùng phụ uống vài chén.”
Thôi Tuân từ chuyện , dám uống nhiều nữa, ngày thường dù việc lớn đến mấy cũng chỉ ba năm chén là thôi.
Lúc nàng , đáp, “Được thôi! Thằng nhóc tửu lượng tệ, cứ để nó uống nhiều chút.”
Rượu ngon trong nhà giờ đụng tới, nhưng thể lãng phí, ngửi mùi thêm chút cũng .
Đến Đông Uyển, hai cha con tìm thấy lão thái gia, thấy ông đang vùi hạt giống, liền cùng giúp đỡ.
Nghe Thôi Cửu Trinh giữa trưa đích xuống bếp, mang đồ nghề bờ ao câu vài con cá, Thôi Tuân thì phụ trách hái rau.
Đến trưa, trong bếp truyền từng đợt hương thơm, chỉ các tiểu tư nổi nữa, từng một xúm đây, ngay cả Cẩm y vệ cũng chui .
Một trong đó vươn cổ chằm chằm nồi cá lớn, nuốt nước bọt, với đang rửa đao bên cạnh: “Hôm nay thật sự phần của chúng ?”
“Đại cô nương đích , lẽ nào còn giả dối?” Hôm nay còn khoe khoang cả tài năng dùng đao của .
Về nếu Cẩm y vệ nữa, dựa tài cũng c.h.ế.t đói .
Thấy cá sắp khỏi nồi, vội vàng đặt đao xuống, bưng một cái chậu lên, “Đại cô nương cẩn thận nóng, để cho!”
“Còn cần gì nữa, đại cô nương cứ việc dặn dò.”
Thôi Cửu Trinh mỉm , “Được thôi! Ngươi giúp băm thêm thịt băm, hôm nay chúng sẽ thêm vài món.”
“Tuân lệnh!”
Bộ dạng nịnh bợ đó khiến các Cẩm y vệ phía liên tục tặc lưỡi, còn những khác thì thấy quen .
Chậm một lát, từng món ăn bưng lên sảnh đường, mùi thơm đến nỗi mèo ngang qua cũng nhấc chân nổi.
“Được , những món còn trong bếp đều là của các ngươi.”
Thôi Cửu Trinh cởi tạp dề, rửa tay sạch sẽ khỏi bếp.
“À .” Nàng đầu các Cẩm y vệ xúm quanh bếp chất đầy đồ ăn, : “Các ngươi để chút cho thương mang , ăn xong nhớ dọn dẹp sạch sẽ!”
Trong những tiếng đáp lời hùng hồn, Thôi Cửu Trinh bước chân nhẹ nhàng rời .
Đám Cẩm y vệ quả thực thú vị hơn nhiều so với những tiểu thư khuê các .