Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 377:-- Diệt khẩu ---

Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:09:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

“Đại cô nương cẩn thận!” Mọi lập tức đổi vị trí, vây tròn bảo vệ Thôi Cửu Trinh.

 

Lại hai đuổi theo hướng mũi tên bay tới.

 

Tôn Thụy phun một búng máu, chằm chằm Thôi Cửu Trinh.

 

“Ninh, Ninh Vương... Ngự, Ngự Sử Đài...”

 

Lời dứt, trút thở cuối cùng.

 

Sau sự kinh hãi ban đầu của Thôi Cửu Trinh, giờ đây nàng vẫn giữ bình tĩnh, Tôn Thụy xem diệt khẩu!

 

“Thật đáng tiếc, còn ít bí mật.” Nàng hừ lạnh, “Để một lo liệu hậu sự, những khác theo tìm Thôi Nguyên Thục.”

 

Nàng nhận tin tức từ sớm, với sự chuẩn hôm nay, thể để nàng chạy thoát!

 

Mọi đáp lời, Trương An cùng một tên Phiên tử bảo vệ sát bên nàng, sợ rằng từ b.ắ.n một mũi tên khác.

 

24. Theo dấu vết, Thôi Cửu Trinh suốt đường thấy ít thi thể, đến nơi, chỉ thấy Thôi Nguyên Thục c.h.ế.t thảm.

 

Nàng nhíu mày, chút thoải mái với cảnh m.á.u me khắp đất, đặc biệt là Thôi Nguyên Thục còn cắt cổ, m.á.u chảy lênh láng, dáng vẻ khi c.h.ế.t thật sự mấy mắt.

 

“Các ngươi g.i.ế.c ?” Nàng hỏi tên Phiên tử dẫn đầu.

 

Trưởng dịch hành lễ, “Khi chúng đến, c.h.ế.t , rốt cuộc là kẻ nào , chỉ .”

 

Nói đoạn, sai mang tên Cẩm y vệ giữ đó tới.

 

Trương An lập tức nhận đó, khẽ mím môi.

 

“Sao là ngươi?”

 

“Ngươi quen ?”

 

Thôi Cửu Trinh đầu .

 

Trương An gật đầu, “Khi điều đến bên cạnh Điện hạ, cùng việc chung.”

 

Còn về việc gì thì rõ.

 

Bất quá, cũng đoán chuyện , e rằng còn một nhóm khác tay .

 

“Đại cô nương cứ yên tâm, đáng tin!”

 

Thôi Cửu Trinh gật đầu, may mà là của thì .

 

Nàng đến cách Thôi Nguyên Thục xa dừng , ánh mắt lướt qua đôi mắt nhắm của nàng nhanh chóng dời .

 

Cuối cùng cũng c.h.ế.t !

 

“Còn kẻ nào lọt lưới ?”

 

“Đã phái tìm kiếm , mấy chục dặm xung quanh đều là của chúng , tin rằng bọn chúng thoát .”

 

Lần hành động , bọn họ câu ít .

 

Cẩm y vệ đáp lời, đám Đông Xưởng cũng gật đầu.

 

Thôi Cửu Trinh yên lòng, “Tìm một ngôi miếu hoang xử lý sạch sẽ, đừng để dấu vết.”

 

Nàng thể ở ngoài lâu, tranh thủ về khi thành môn đóng, để tránh Thôi Tuân và Tạ Phi phát hiện.

 

Còn về ông nội, nàng lo lắng.

 

Trương An đáp lời, nhận lấy công việc của các Phiên tử, cũng để bọn họ rảnh tay xử lý những chuyện khác.

 

Lần hành động , tự nhiên chỉ Thôi Nguyên Thục và Tôn Thụy một .

 

Còn về tin tức trong miệng Tôn Thụy đó, cũng do bọn họ xử lý.

 

Liên quan đến Ngự Sử Đài, e rằng sẽ là một trận phong ba bão táp nữa.

 

Thôi Cửu Trinh lắc đầu, nghĩ nữa.

 

Chia vài bảo vệ nàng trở về, những khác thì ở lo liệu hậu sự.

 

Một nhóm khác ẩn trong rừng từ xa, dẫn đầu chính là Tạ Phi.

 

Thấy nàng rời , cũng theo, một đường xa gần bảo vệ.

 

Cuối cùng cũng kịp về thành khi mặt trời lặn, Thôi Cửu Trinh đến tiệm trang sức, bên trong Như Vân chờ lâu , thấy nàng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

“Nếu tiểu thư còn trở về, nô tỳ sẽ với rể.”

 

Thôi Cửu Trinh véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn tủi của nàng, “Có nhiều như bảo vệ , ngươi còn yên tâm !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-377-diet-khau.html.]

 

“Vậy thể giống .” Như Vân thấy vết m.á.u dính váy nàng, vội vàng kiểm tra một lượt, thấy nàng thương, lúc mới yên tâm.

 

Thay một bộ y phục, trang điểm một chút, Thôi Cửu Trinh lên xe ngựa chuẩn hồi phủ.

 

Trước khi , nàng hỏi thăm về việc chế tác lô trang sức đó, Triệu quản sự đáp lời, “Bộ ngài hai ngày nữa lão nô sẽ đích đưa đến cho ngài, thành phẩm .”

 

Thôi Cửu Trinh gật đầu, “Chuyện hôm nay, nên giải thích thế nào cho rõ ràng đây?”

 

“Lão nô hiểu rõ, xin đại tiểu thư cứ yên tâm.”

 

“Ừm…”

 

Xe ngựa chậm rãi rời , khi về đến phủ, trời tối.

 

Thôi Cửu Trinh hỏi thăm tình hình trong phủ, việc như thường lệ, sắc mặt đổi.

 

“Tạ Phi ? Có hỏi ?”

 

“Chàng rể sáng sớm cung , lúc nô tỳ ngoài vẫn thấy trở về.”

 

Như Vân bẩm báo.

 

Thôi Cửu Trinh , nhướn mày, thấy kỳ lạ, dù chuyện cung là thường xuyên.

 

Trong Ngô Đồng Uyển, Thôi Cửu Trinh thấy đèn đuốc sáng trưng, thấy trong phòng phản chiếu bóng quen thuộc, nét mặt hiện lên một vẻ ấm áp.

 

Nàng bước liền thấy Tạ Phi tóc tai nửa buông, một tay chống đầu, một tay cầm sách , tựa như tắm gội xong lâu, tóc mai vẫn còn vương vấn nước.

 

Nến đặt ngay cạnh , chiếu rọi dung mạo tuấn mỹ vô song, khi ngước mắt lên, đôi mắt như vỡ vụn cả một mảnh tinh tú.

 

“Nàng về ?” Chàng mỉm đặt sách xuống, “Chẳng đêm nay lẽ sẽ nghỉ Ôn gia ư?”

 

Thôi Cửu Trinh khẽ khựng , ánh mắt dáo dác, “Đây là… nỡ để tướng công cô phòng một , nên mới vội vã trở về đó !”

 

Tạ Phi nhướng mày, vươn tay kéo nàng lên đùi , “Bôn ba cả ngày, nàng mệt ?”

 

Không thì thôi, nhắc đến Thôi Cửu Trinh liền cảm thấy đau lưng mỏi chân.

 

Nàng thuận thế cuộn trong lòng , hít hà mùi hương thanh khiết đặc trưng của , “Sao thể mệt chứ, giày vò cả một ngày, đều đau nhức!”

 

“Đỏng đảnh!” Tạ Phi bật , nhưng vẫn đưa tay xoa bóp eo cho nàng.

 

“Nàng tắm rửa ?” Chàng , “Vẫn còn nước, đưa nàng nhé?”

 

Thôi Cửu Trinh mơ mơ màng màng đáp lời, đợi đến khi phòng tắm, dỗ dành những chuyện nên .

 

Xung quanh đều là vết nước tràn , bóng hình chập chờn của hai in lên tấm bình phong, tràn ngập vẻ mị hoặc.

 

Sau một lúc lâu, khi ôm , Thôi Cửu Trinh ngủ .

 

Mèo Dịch Truyện

Tạ Phi cẩn thận đặt nàng lên giường, đắp kỹ chăn mỏng, phân phó: “Lau khô tóc cho nàng.”

 

Như Vân lời, thấy Tạ Phi dường như rời , bèn : “Nô tỳ dặn nhà bếp chuẩn bữa tối, cô gia dùng ạ?”

 

“Ta gặp tổ phụ , lát nữa sẽ về cùng nàng dùng bữa.”

 

“Vâng!”

 

Trong Đông Uyển, Tạ Phi đến thư phòng, Thái tử tan học từ lâu, giờ chắc đang trong phòng nghịch chiếc ghế tre của .

 

Lão thái gia thì giường la hán trong thư phòng, đang sắp xếp thế cờ mắt.

 

“Trở về ?” Ông ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt .

 

Tạ Phi hành lễ, “Vâng, tổ phụ.”

 

“Người xử lý sạch sẽ ?” Giọng ông đổi, như thể đang về cháu gái của .

 

“Cẩm Y Vệ và của Đông Xưởng ở lo liệu hậu sự.”

 

“Ồ?” Lão thái gia thoáng nghĩ liền hiểu , Đông Xưởng là do cháu gái điều động, “Trinh nhi chứ?”

 

Dù sớm nhận tin tức, nhưng vẫn tận mắt chứng kiến, trong lòng vẫn lo lắng.

 

Tạ Phi mỉm , “Trinh Trinh xử lý thỏa đáng, hề thương.”

 

Lão thái gia gật đầu mãn nguyện, đối với hành động của cháu gái , ông hài lòng.

 

Giỏi hơn cả phụ nàng.

 

Ông cúi mắt những quân cờ mặt, nuốt trọn quân đen, chừa đường lui.

 

Giọng của Tạ Phi vang lên trong phòng, nhanh chậm kể về những chuyện khác.

 

Lão thái gia hề nhíu mày, “E rằng Hoàng thượng cũng nhận tin .”

 

 

Loading...