Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 376:-- Dị Tâm ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:09:05
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đồng tử hai mắt giãn lớn, thở của Thôi Nguyên Thục cũng tan biến.
Chỉ còn vệt m.á.u vẫn còn ấm đất.
Tạ Phi cất kiếm, đột nhiên nhíu mày, “Chuyện gì?”
Cẩm Y Vệ cũng về phía tiếng vó ngựa vọng đến, : “Là của Đông Xưởng, Nhị công tử, chắc là do đại cô nương phái đến.”
Nghe thấy Thôi Cửu Trinh, Tạ Phi khẽ nhíu mày giãn , liếc kẻ đất lệnh rút lui.
Cẩm Y Vệ lệnh lên ngựa, hộ tống rời .
“Nhị công tử, những kẻ e là còn dư nghiệt, chúng nên tiếp tục truy đuổi?”
Tạ Phi lắc đầu, liếc y, “Những chuyện khác cứ giao cho phiên tử ! Ngươi ở lo liệu hậu sự.”
“Vâng…”
Tiễn Tạ Phi và những khác rời , Cẩm Y Vệ ở quan sát xung quanh, đột nhiên phát hiện nha đầu cách đó xa ngón tay khẽ động.
Thấy của Đông Xưởng đến mặt, y rút bội đao bên hông, một nhát đ.â.m thẳng nha đầu .
Đợi đến khi kẻ đó ngừng giãy giụa, y mới thu đao, lúc đó, các phiên tử đến mặt.
Thấy cảnh tượng hỗn loạn đất, họ hỏi: “Chuyện gì , đây là ai?”
“Chẳng các ngươi đến truy bắt Thôi Nguyên Thục , chặn bắt một bước , bên cạnh nàng chỉ hai kẻ , những kẻ khác đ.á.n.h tan tác. Các ngươi nhất nên nhanh chóng truy lùng dấu vết của chúng, nếu sẽ để chúng chạy thoát.”
Mèo Dịch Truyện
“Chuyện …”
“Chẳng lẽ còn lừa các ngươi ?”
Nói đều là của , vả kẻ đất cũng c.h.ế.t, hỏi gì. Trưởng đội dẫn đầu chằm chằm y, “Ngươi tạm thời theo chúng , lệnh của , rời nửa bước.”
Cẩm Y Vệ mỉm , “Được thôi!”
Có lẽ vì yên tâm về y, trưởng đội hiệu cho cấp theo dõi y, còn thì lật xuống ngựa tự kiểm tra đất.
Bọn họ từng thấy dung mạo Thôi Nguyên Thục, lấy bức họa so sánh, thấy giống bảy tám phần, liền căn cứ.
“Ngươi dẫn một đội tìm kiếm dư nghiệt, để sót một kẻ nào!”
“Vâng!”
Trưởng đội hạ lệnh, , bọn họ tự giác chia thành hai toán , còn tên Cẩm Y Vệ vẫn canh chừng.
“Đại cô nương Thôi sẽ đến nhanh, chúng cứ chờ ở đây.”
Cẩm Y Vệ , thần sắc đổi, dù những việc họ cần xử lý đều xử lý xong .
Một bên khác, Thôi Cửu Trinh chắp tay lưng, xách theo thứ gì đó rõ, tiến gần kẻ đang vây khốn quỳ gối giữa vòng.
Xung quanh là Cẩm Y Vệ và phiên tử mang ít vết thương.
Thậm chí vài thương nặng.
Nàng đ.á.n.h giá thấp Tôn Thụy, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
“Ngươi thấy đó, dù ngươi đầu quân cho phiên vương thì chứ, thật sự cho rằng thể bảo vệ ngươi, bảo vệ Thôi Nguyên Thục ư?”
Nàng lạnh: “Khắp cõi trời đất chẳng là đất của Vương, nơi nào mặt đất chẳng là thần của Vương. Đã là thần, thì hãy ngoan ngoãn quỳ xuống cho !”
Nảy sinh dị tâm, kết cục đương nhiên chỉ một.
Tôn Thụy mím môi, y liếc xung quanh, thấy Thôi Nguyên Thục lẽ là một tin , Thôi Cửu Trinh đến truy đuổi y thì Thôi Nguyên Thục mới an .
Như thể y đang nghĩ gì, Thôi Cửu Trinh bật , gương mặt tươi tắn rạng rỡ đầy vẻ hả hê.
Đặc biệt khi thấy y t.h.ả.m hại như , còn hơn cả nàng khi xưa.
“Ngươi sẽ thật sự nghĩ mục tiêu của chỉ là ngươi, chỉ chặn bắt một ngươi thôi chứ?” Nàng ngẩng cằm, “Ngươi xem ở đây mấy toán ?”
Tôn Thụy sững sờ, “Ngươi gì?”
Y ngước mắt, thoáng thấy một phiên tử đội mũ chóp nhọn bên cạnh nàng, đột nhiên biến sắc.
“ , để bắt các ngươi, thậm chí còn điều động cả Đông Xưởng đó!” Thôi Cửu Trinh đắc ý .
Tôn Thụy lắc đầu, thể nào, y để ít bên cạnh Thôi Nguyên Thục, dù là phiên tử cũng dễ dàng bắt nàng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-376-di-tam.html.]
“Ngươi hiện đang ở đây, thể khẳng định những khác bắt nàng !”
“Hừ! Dù thế nào nữa, hôm nay ngươi cũng c.h.ế.t ở đây.”
Tôn Thụy hề bận tâm, bấy nhiêu năm qua, y sớm coi sinh tử ngoài vòng tính toán.
“Có năm đó dốc hết sức để g.i.ế.c c.h.ế.t ? Cứ như , Ôn Tuệ Hiền sẽ c.h.ế.t.”
Y im lặng, gương mặt loang lổ vết m.á.u hiện lên vẻ dửng dưng, chỉ khi nhắc đến cái tên đó mới chút d.a.o động.
“Ta quả thật nên giữ ngươi!”
Chỉ tiếc, nếu như.
Thôi Cửu Trinh hừ lạnh, định thêm thì thấy y đột nhiên bạo phát, ném con d.a.o trong tay về phía nàng, đúng hơn là ném về phía gói đồ nàng đang xách.
Gần như cùng lúc đó, y cũng vọt lên vươn tay về phía thứ .
Mọi chuyện xảy quá nhanh, nhưng nhanh hơn y là phiên tử bên cạnh Thôi Cửu Trinh.
Một tiếng “xoẹt”, cánh tay lợi kiếm c.h.é.m đứt, phiên tử kéo Thôi Cửu Trinh lùi , những khác cũng chắn phía .
Tôn Thụy khẽ rên rỉ, mất một cánh tay, y liền một thanh đao găm chặt xuống đất, nhưng ánh mắt vẫn cố chấp về phía gói đồ rơi mặt đất.
Thôi Cửu Trinh hồn, chuyện xảy trong mấy thở quả thật quá nhanh, nàng vuốt ve lồng n.g.ự.c đang đập thình thịch.
“Đại cô nương Thôi, nàng chứ?” Phiên tử với mày mắt thanh tú lập tức hỏi.
Nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ nàng, nếu nàng thương ở , e là sẽ rắc rối lớn.
Thôi Cửu Trinh lắc đầu, nàng ngờ, Tôn Thụy cố chấp với Ôn thị đến .
Nàng gói đồ rơi mặt đất, bên trong lấp ló một đoạn xương trắng, lập tức, nàng ánh mắt của đối phương đá gói đồ về phía y, thứ bên trong cũng vương vãi .
“Dừng tay, ngươi, , dám––”
Y trừng mắt đỏ ngầu nàng.
“Ngươi sẽ thật sự nghĩ đào hài cốt của nàng mà mang theo chứ?” Thôi Cửu Trinh , chỉ là lấy một thứ đồ tùy táng, y tin đây là hài cốt của Ôn thị.
Nên y ngây thơ ư! Hay là quá ngây thơ đây?
“Ngươi gì?” Tôn Thụy sững sờ, y đống xương đó.
Không của nàng ?
Thôi Cửu Trinh khẩy, “Chẳng qua chỉ là một đống xương ch.ó thôi, mang xương của Ôn thị, ngươi chê bẩn, còn chê đó!”
Lúc , trong đầu y còn thấy gì khác, may mà, chỉ cần của nàng là .
“Ta thể cho ngươi tất cả bí mật, kể cả của phiên vương, chỉ cần ngươi tha cho Thôi Nguyên Thục!”
“Ha, ngươi thật sự vì hai con bọn họ mà bất kể điều gì cũng ? Chẳng lẽ, Thôi Nguyên Thục thật sự là con của ngươi và nàng ?”
“Câm mồm, nàng là ruột của ngươi, ngươi thể vu khống nàng như ?”
“Vu khống? Ngươi vu khống nàng , chuyện của ngươi và Ôn thị chẳng lẽ là giả ?”
Tôn Thụy im lặng.
“Phản bội phụ , ẩn trong Thôi gia bấy nhiêu năm, ngươi thật đúng là bản lĩnh, ngay cả một con ch.ó cũng vẫy đuôi van xin, còn ngươi thì ? Đã từng nghĩ phụ đối xử với ngươi thế nào, tin tưởng ngươi ?”
Tề Tuân đối xử với những bên cạnh quả thật , đặc biệt y còn từng cứu mạng ông .
Đây cũng là lý do vì năm đó y ám sát Thôi Cửu Trinh chút do dự, mềm lòng.
“Phế bỏ tay chân y, giao y cho các ngươi, nghĩ thể khai thác ít chuyện. Những khác theo tìm Thôi Nguyên Thục.”
“Tha cho nàng , thể dùng thứ khác để đổi!”
“Tha cho nàng ?” Thôi Cửu Trinh khinh thường, “Ngươi tư cách gì mà đòi điều kiện với , cứ yên tâm , hôm nay nàng tuyệt đối thể sống sót.”
“Ta…”
Xoẹt––
Chỉ một tiếng “phụt”, cổ họng của Tôn Thụy một mũi tên xuyên thủng.