Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 370:-- --- Xử trí

Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:08:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Tay Thôi Cửu Trinh đang vuốt hoa khựng đôi chút, “Ồ? Là gì ?”

 

Nàng thẳng dậy, tâm trạng từ sáng sớm chút phá hỏng.

 

Như Vân lấy bức thư, bên trong dường như còn thứ gì đó, phồng lên.

 

Thôi Cửu Trinh nhận lấy, chút do dự mở . Vừa , liền khẩy một tiếng.

 

“Khóa trường mệnh!” Nàng cầm lên đặt mắt ngắm. Chiếc khóa trường mệnh bằng vàng ròng, bên khắc hoa văn phức tạp, mặt là chữ "Thục".

 

Đây là vật của ai thì cần cũng rõ.

 

Chỉ là, nàng nghĩ đưa một chiếc khóa trường mệnh đến thì sẽ tác dụng ?

 

Có lẽ nếu thực sự rơi tay Thôi Tuân thì sẽ chút tác dụng.

 

Thôi Cửu Trinh thấy còn một phong thư, định xem thì thấy giọng Thôi Vân Anh từ cổng viện vọng đến.

Mèo Dịch Truyện

 

Líu lo như một chú chim.

 

“Nhị tỷ tỷ hôm nay dậy sớm quá, hôm qua đến hầu vẫn dậy mà!”

 

Thôi Vân Anh vén váy chạy tới, “Muội nghĩ hôm nay sẽ ghé qua xem thử, ngờ đúng dịp đến .”

 

Thôi Cửu Trinh cong môi, “Ta thấy chằm chằm các họa tiết của thì !”

 

Bị nàng vạch trần, Thôi Vân Anh cũng hề bẽn lẽn, chỉ mặt dày , thấy vật trong tay nàng, nhất thời kỳ lạ hỏi: “Tỷ cầm khóa trường mệnh ?”

 

“Không của .”

 

“Ơ, đây là…”

 

Nàng cầm lấy một cái, lập tức hiểu , mắt trợn tròn, “Thôi Nguyên Thục, nàng mặt mũi mà đưa cái đến?”

 

Còn nữa, đây là ý đồ gì đây?

 

Nàng về phía Thôi Cửu Trinh, thấy nàng đang xem thư trong tay, liền cũng rướn đầu qua.

 

Thôi Cửu Trinh ngăn cản, dù cũng chuyện, huống hồ còn về phía nàng.

 

Xem xong thư, Thôi Vân Anh cực kỳ khinh thường. Từng câu chữ hề nhắc đến việc về Thôi gia, nhưng khiến cảm thấy đáng thương.

 

“Năm đó bản lĩnh rời , giờ hổ mà giả bộ đáng thương bán thảm, thật sự coi chúng là kẻ ngốc !”

 

Thôi Cửu Trinh , lẳng lặng về phía nàng.

 

“Sao, ?” Thôi Vân Anh thấy chớp chớp mắt, lẽ nào sai ?

 

“Cha đầu óc lắm, lời đừng để ông thấy.”

 

Thôi Vân Anh: “…” Nàng mách với thúc phụ!

 

Thu thư, Thôi Cửu Trinh tiện tay xé vụn giao cho Như Vân xử lý.

 

“Thế còn cái thì ?” Thôi Vân Anh cầm chiếc khóa trường mệnh.

 

Nàng liếc mắt một cái, “Tùy xử trí, tóm đừng để cha phát hiện.”

 

Thôi Vân Anh đảo mắt, lập tức một ý , cất chiếc khóa trường mệnh .

 

Chẳng bao lâu , quản sự của tiệm dẫn , như thường lệ đến lấy họa tiết.

 

Thôi Cửu Trinh giao bản vẽ của cho , tiện thể dặn dò: “Bộ trang sức hoa lan bên trong mấy ngày nay hãy gấp rút , việc dùng đến.”

 

Triệu quản sự đáp lời, “Đợi thợ cả chế tác xong, lão nô sẽ mang đến cho tiểu thư.”

 

“Nhị tỷ tỷ, bộ trang sức hoa mai .” Thôi Vân Anh chen một câu.

 

Triệu quản sự híp mắt : “Tứ tiểu thư dặn, lão nô nhất định sẽ giữ cho .”

 

Thôi Cửu Trinh mặc kệ hai họ, đằng nào tiền bạc cũng thiếu, tam bá mẫu tự sẽ bù .

 

Đợi Triệu quản sự rời , Thôi Vân Anh vây lấy Thôi Cửu Trinh chuyện lâu. Vốn dĩ nàng còn định kéo tỷ tỷ cùng "đánh ch.ó c.h.ế.t đuối" một trận nữa, nhất là thể đuổi cái thứ Thôi Nguyên Thục đó khỏi Kinh thành.

 

Thôi Cửu Trinh cố tình đồng ý, nàng ý đồ , nhưng lúc thích hợp.

 

Bản kế hoạch , nếu Thôi Vân Anh đến phá đám mà sinh biến cố thì .

 

Bởi , nàng kiên quyết từ chối, “Không chỉ , cũng an phận một chút, gây chuyện.”

 

“Đã đến nước , lẽ nào tỷ còn lưu luyến chút tình tỷ ?” Thôi Vân Anh lầm bầm, “ đừng quên, nàng đối xử với tỷ thế nào.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-370-xu-tri.html.]

“Mắt nào của thấy còn để tâm đến chuyện ?” Thôi Cửu Trinh lườm nàng một cái.

 

“Vậy là vì ?”

 

“Nàng hiện giờ vẫn ở Kinh thành. Nếu lớn chuyện để cha , xem sẽ thế nào?”

 

Đến lúc đó, chắc chắn sẽ đúng theo ý nàng .

 

Thôi Vân Anh hiểu, cũng còn ầm ĩ nữa.

 

Với mức độ tùy hứng của nàng , chỉ cần tìm cơ hội, nàng sẽ quen thói dồn ép kẻ thù đến c.h.ế.t.

 

Thôi Nguyên Thục và nàng thù hằn sâu đậm gì lớn lao, nhưng quả thực kết ít oán hận. Cộng thêm những việc nàng , tự nhiên càng khiến nàng chướng mắt, giáo huấn nàng cũng là lẽ thường tình.

 

Thôi Cửu Trinh sẽ để nàng nhúng tay , e rằng sẽ khó giải thích.

 

Tiễn Thôi Vân Anh , Thôi Cửu Trinh bóng lưng nàng khuất dần, gọi Như Vân dặn dò: “ theo dõi chặt Tứ tiểu thư. Nếu thấy nàng ngoài lập tức báo . Đồng thời dặn Dương Đạt, để nàng đến gần Thôi Nguyên Thục.”

 

“Nô tỳ tuân mệnh!”

 

Khi những lời , nàng hề cho Thu Thủy lui . Tuy rõ ràng, nhưng tiểu nha đầu vẫn trấn định, thêm cũng hỏi nhiều.

 

Quả là một điềm tĩnh. Thôi Cửu Trinh , “Nha đầu vài phần dáng vẻ của ngươi năm xưa.”

 

Như Vân về phía Thu Thủy, cong mắt , “Nàng còn nhỏ, nô tỳ dẫn dắt chừng hai năm là thể việc .”

 

Thu Thủy chỉ bảo lập tức gật đầu, “Nô tỳ nhất định sẽ theo Như Vân tỷ tỷ học hỏi thật .”

 

Thôi Cửu Trinh gật đầu, trong mắt ngập ý .

 

Nán thêm một lát, nàng mới đến Đông uyển. Gần đây dưa quả chín nhiều, Đông uyển cũng nhiều món ngon.

 

Khi nàng đến nơi, lão thái gia sớm chuẩn sẵn dưa lưới và đào cho nàng.

 

Cầm đĩa đào, Thôi Cửu Trinh khoanh chân chiếu trúc trải trong hậu đường, thứ lão thái gia đang đan trong tay, cảm thấy kỳ lạ.

 

Một đống thanh tre, cây tre. “Tổ phụ, đang vật gì ạ?”

 

Lão thái gia liếc nàng một cái, “Không ?”

 

Thôi Cửu Trinh nhét một quả đào miệng, hai má phồng lên chậm rãi nhai, “Ghế dựa?”

 

nhà họ thiếu ghế dựa!

 

“Ghế tre. Con ngày nào cũng về về từ Ngô Đồng uyển, là nơi quá gần.”

 

Thôi Cửu Trinh khựng . Vậy , đây là ghế tre cho nàng?

 

“Tổ phụ, thậm chí còn nghĩ đến cả điều .”

 

Nàng vui mừng sáng rực đôi mắt.

 

Lão thái gia rung rung bộ râu, cái tính là gì!

 

“Lát nữa chọn thêm vài khỏe mạnh khiêng .”

 

Đáng tiếc là, tám trong cung khá , bây giờ trừ Lưu Cẩn thì đều trả về, chỉ thể dùng của thôi.

 

“Được !” Thôi Cửu Trinh vui vẻ .

 

Ghế trúc chỉ mất hai ba ngày là xong, mài nhẵn các cạnh thô, sờ hề xước.

 

Tre xanh biếc mới mang theo hương trúc thoang thoảng, lên thoải mái, Thái tử khỏi thèm thuồng.

 

Từ khi thấy chiếc ghế trúc , liền cứ bĩu môi mãi, chỉ thiếu điều treo một cái bình dầu.

 

lão thái gia chuẩn cho , nghĩ cũng chẳng dùng đến.

 

Thôi Cửu Trinh lên ghế trúc, thoải mái tựa lưng, đợi khi thị tòng khiêng lên, nàng mới từ tốn : “Ngoan, về nghỉ trưa ! Lát nữa cho ngươi mượn chơi.”

 

Hôm nay nàng Đông Uyển nghỉ trưa, đang chuẩn trở về Ngô Đồng Uyển.

 

cũng còn vài việc cần xử lý.

 

Thái tử lầm bầm lầu bầu, ánh mắt vẫn dán chặt ghế trúc.

 

“Lão thiên vị.” Hắn phồng má, thôi , cho , thì tự .

 

trong viện cũng ít trúc, đủ cho mày mò.

 

Nghĩ đến đây, chiếc ghế trúc của Thôi Cửu Trinh cũng còn ghen tị đến .

 

Chẳng mấy ngày nữa cũng sẽ .

 

 

Loading...