Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 367:-- ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:08:56
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dâm Uy
Tạ Phi nhướn mày, để ý đến , mà trực tiếp hành lễ với lão thái gia đang ghế tre lim dim mắt, “Kính thỉnh an tổ phụ!”
Lão thái gia hé một khe mắt, “Ừm, ở phiên sảnh để cơm đó, dùng !”
“Dạ…”
Tạ Phi khom lưng , về phía phiên sảnh.
Mèo Dịch Truyện
Thái tử thấy hai để ý đến , bĩu môi hờn dỗi : “Cô mặc kệ, cô cũng thần luyện nữa.”
Cũng thần luyện , dù thì cũng hơn sách chữ.
mà dậy sớm quá, ngày nào cũng , dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, ai mà chịu nổi?
Lão thái gia thần sắc nhàn nhạt, nhấp một ngụm , “Ồ! Chừng nào ngươi thành , thì cần nữa.”
Vừa lời , Thái tử lập tức hai mắt sáng rỡ, “Vậy cô chừng nào thể thành , là cô cứ thương lượng với phụ hoàng ngay đây.”
Hắn xong, thật sự .
Lão thái gia hừ một tiếng, mở mắt từ xuống , “Chỉ ngươi thôi , lông tơ còn mọc hết mà thành ?”
Thái tử ngây , ngay đó ý thức ý , lập tức đỏ mặt.
Lại bướng bỉnh : “Cô, cô chẳng mấy chốc sẽ mọc hết.”
“Ồ! Vậy thì đợi ngươi mọc hết hãy .”
Lão thái gia xong, cầm chiếc thước đồng đặt bên cạnh gõ gõ, “Tiếp tục , đừng lười biếng!”
Thái tử c.ắ.n chặt má, liếc chiếc thước đồng sáng loáng, đành khuất phục uy thế của lão thái gia.
Lòng khổ sở, mà chẳng nơi nào để .
Thật là, cuộc đời trữ quân gian nan đến thế!
Đợi đến khi Tạ Phi dùng xong bữa sáng, Thái tử cuối cùng cũng dừng , kịp rửa mặt, ăn hai miếng dưa lôi đến thư phòng học bài.
Tháng năm đầu hè, sáng sớm trời mát mẻ, lão thái gia những đám mây trôi trời, cất thước đồng xong, thong thả dậy hậu điền.
Gần trưa, Thôi Cửu Trinh mới ngủ dậy, nán giường một lúc, Như Vân gọi, lúc mới miễn cưỡng dậy.
“Đã là giờ nào ?” Nàng kéo kéo vạt áo lỏng lẻo, che vết đỏ xương quai xanh.
Như Vân cúi đầu, đặt chậu đồng đựng nước xuống, “Bẩm tiểu thư, gần hết giờ Tỵ .”
Thôi Cửu Trinh hình cứng đờ, gay go, dậy muộn .
“Vậy ngươi gọi sớm hơn?”
“Cô gia cho, nô tỳ nào dám chứ!”
Như Vân ấm ức, hơn nữa, tiểu thư nhà đêm qua ngủ muộn như , nếu gọi sớm nàng chắc chắn sẽ nổi cơn giận lúc thức dậy mất thôi!
“Khụ…” Thôi Cửu Trinh khẽ ho một tiếng, : “Sau gọi sớm hơn một chút cũng .”
Như Vân nàng, vẻ mặt vô cảm, lời nàng hàng chục .
Mùa hè thì còn đỡ, đặc biệt là mùa thu đông, chín con trâu cũng kéo nàng dậy nổi.
Thế nên, cứ thôi!
Thôi Cửu Trinh tự bản tính của , chột dời mắt .
Vì gần trưa, nàng chỉ dùng nửa bát cháo lót , để khỏi dùng ngọ thiện.
Người mang bát xuống là tiểu nha đầu Thu Thủy, dáng vẻ cung kính, mấy ngày nay trông cũng khá điềm tĩnh.
Thôi Cửu Trinh liếc đầu nàng, với Như Vân: “Ta nhớ trong hộp trang liêm một hộp châu hoa dùng từ nhỏ, lát nữa ngươi lấy chia đeo nhé.”
Như Vân hiểu đây là nàng dẫn dắt Thu Thủy, lập tức : “Nô tỳ tạ ơn tiểu thư.”
Nói xong, nàng sang Thu Thủy : “Còn mau tạ ơn đại tiểu thư ban thưởng.”
Thu Thủy lúc mới phản ứng cũng phần, trong lúc kinh ngạc, vội vàng quỳ xuống tạ ơn: “Nô tỳ tạ ơn đại tiểu thư ban thưởng.”
Thôi Cửu Trinh gật đầu, sửa búi tóc, đó bước khỏi phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-367.html.]
Như Vân và Thu Thủy theo nàng, thấy mặt trời lên cao, liền : “Tiểu thư đợi chút, nô tỳ che ô.”
“Không cần , mới tháng năm thôi mà, phơi nắng một chút cũng .”
Nói xong, nàng cất bước ngoài sân, buổi trưa nàng cơ bản đều đến Đông Uyển dùng cơm, thỉnh thoảng sẽ cùng Tam bá mẫu các nàng.
Đến Đông Uyển, Lương Bá sắp xếp xong ngọ thiện, mỉm nàng, “Tiểu thư dậy ạ?”
“Khụ khụ, cái … Tổ phụ các ?” Thôi Cửu Trinh trả lời, chỉ hỏi.
“Lão thái gia hái dưa , lát nữa thêm món ăn.” Nói xong, Lương Bá về phía nàng, “Ôi chao, điện hạ và cô gia đến .”
Thôi Cửu Trinh đầu thì thấy Thái tử đang bước với dáng vẻ thoải mái, phía Tạ Phi một cẩm bào trắng, thắt chiếc cung thao màu tím đính mỹ ngọc.
Dáng vẻ tóc đen đội ngọc quan, cực kỳ phóng khoáng phong lưu, thấy nàng, đôi mày mắt chợt như gió xuân lướt qua băng tuyết, tràn ngập dịu dàng khắp căn phòng.
“Lúc dậy dùng gì ?” Hắn đến gần, cúi đầu hỏi.
Thái tử trợn tròn mắt, tự rửa tay chờ lão thái gia đến.
Ngày nào cũng , cứ tình tứ mãi gì chứ!
Không để ý đến bọn họ, Thái tử lau tay xong thấy lão thái gia bưng dưa cắt sẵn về, lập tức tiến lên đón lấy, “Đã ướp lạnh ?”
“Thời tiết vẫn đến lúc ăn đồ lạnh, cẩn thận đau bụng đấy.”
Lão thái gia liếc cháu gái và cháu rể nhà , phất tay bảo họ xuống dùng bữa.
Thôi Cửu Trinh nếm một miếng, liền là lão thái gia đích , lập tức híp mắt.
Tạ Phi thấy chén canh gà hầm nhừ với t.h.u.ố.c bổ, khóe môi khẽ cong, múc một bát đặt bên tay Thôi Cửu Trinh.
Thái tử ghen tỵ chằm chằm bọn họ, mạnh miệng húp một miếng cơm, “Cô cũng uống.”
Vừa đưa tay , lão thái gia dùng đũa gõ nhẹ , mặt nghiêm nghị, “Ăn xong trong miệng hẵng chuyện.”
Thái tử rụt tay xoa xoa, giận đến mở lời.
Hắn nghi ngờ lão già thiên vị!
Dùng bữa xong, lão thái gia tự lo việc, Thôi Cửu Trinh Thái tử vẫn đang hờn dỗi, bật : “Ngươi gì, chiều nay định ngoài, tiện thể mua cho ngươi.”
“Nàng ngoài ư?”
“Ta ăn chim bồ câu nướng.”
Thái tử và Tạ Phi đồng thanh , Thôi Cửu Trinh vẻ ăn ý của hai khỏi bật , tiên trả lời Tạ Phi: “Ừm, chẳng sẽ thăm tỷ tỷ Tương Uyển , hôm nay rảnh rỗi.”
Nói xong, nàng sang Thái tử, “Nhớ , chim bồ câu nướng, còn gì nữa ?”
“Ừm, ngươi để nghĩ xem…”
Hai đang trò chuyện, hề chú ý đến thần sắc của Tạ Phi, khi tiễn Thái tử, nắm lấy tay Thôi Cửu Trinh, “Bây giờ còn sớm, nàng cùng ngủ trưa một lát hẵng ngoài?”
Thôi Cửu Trinh gật đầu, Tạ Phi thức dậy sớm, lẽ mệt mỏi , nàng nào nỡ từ chối, chỉ là trong lòng tự nhủ thể hành động tùy tiện như nữa.
Nếu , sẽ chê mất.
Đến căn phòng mà Tạ Phi từng ở đây, bên trong bất kỳ đổi nào, rõ ràng là để phòng dự phòng.
Nàng xuống trò chuyện với một lát, lẽ vì cảm thấy an tâm, bất tri bất giác nhắm mắt .
Đợi đến khi thở của nàng dần dần bình , Tạ Phi mới nhẹ nhàng xuống giường, ngoài kéo một cẩm y vệ .
“Ngươi bây giờ hãy đến Lưu gia đưa một phong thư…” Chàng hạ giọng .
Cẩm y vệ hỏi nhiều, lập tức đáp lời, “Vâng!”
Đợi , Tạ Phi một lát mới trở phòng.
Trên chiếc giường trải gấm, Thôi Cửu Trinh ngủ say.
Tạ Phi đưa tay vuốt ve gò má nàng, xoa nhẹ một lúc, lẽ cảm nhận thở của , Thôi Cửu Trinh cọ cọ, tiện thể đè tay đầu .
Đột nhiên, đôi mắt trở nên dịu dàng.
Chàng nghĩ, tiểu thư nhà họ Thôi, lúc rộ lên là nhất!