Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 351:-- Gõ Nhẹ Cảnh Tỉnh ---

Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:07:15
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Nàng vui vẻ tươi như hoa, thế nào cũng , chỉ cần còn thể hầu hạ chủ tử của .

 

Thôi Cửu Trinh gật đầu, “Đương nhiên . Ngươi , ai sẽ lo việc cho đây? Sau hãy theo Dư ma ma học cách xử lý việc cho , đừng để bổn tiểu thư mất mặt.”

 

“Tiểu thư cứ yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ học hành chăm chỉ, lời ngài!” Ngọc Yên lau nước mắt, vỗ vỗ ngực.

 

Như Vân thấy, cũng thở phào nhẹ nhõm, khóe môi khẽ cong lên.

 

Trong hai năm nay, rốt cuộc cũng tình nghĩa gắn bó.

 

Hôm , Hoàng ma ma liền dẫn ba nha đầu đến. Hai mười bốn mười lăm tuổi, một trông vẻ nhỏ hơn, nhiều nhất là mười hai tuổi, thấp hơn Như Vân một chút, nhưng thì điềm tĩnh.

 

Hoàng ma ma phận của mấy nha đầu. Tất cả đều là gia sinh tử. Hai lớn hơn, một là con gái của thị vệ bên cạnh Thôi Tuân, một là cháu gái của quản sự ma ma phòng giặt.

 

Còn đứa nhỏ , là con của gia đình hầu cận bên Thôi Cửu Trinh. Gia đình đó vẫn luôn an phận quản lý nông trang, may mắn là ở xa.

 

Lần nàng cũng gấp rút xem xét , liền lập tức dẫn đến đây khi y phục.

 

Thôi Cửu Trinh khá hài lòng với những nàng chọn. Dù cũng là cũ trong phủ, điều, sẽ cố nhét của bên cạnh nàng.

 

“Các ngươi tên ?” Nàng mấy hỏi.

 

Hoàng ma ma lập tức mở lời, “Xin tiểu thư ban tên.”

 

Thôi Cửu Trinh suy nghĩ một lát, chỉ đứa nhỏ nhất, “Thu Thủy.”

 

Nha đầu chỉ sững , sự hiệu của Hoàng ma ma, liền dập đầu.

 

“Thu Thủy tạ ơn Đại tiểu thư ban tên.”

 

Thôi Cửu Trinh mỉm . Nha đầu ánh mắt thanh minh, tuy lễ nghi còn thiếu sót chút, nhưng nếu dạy dỗ vài ngày hẳn là thể dùng .

 

Hai còn thấy thế, cũng đầy vẻ mong đợi Thôi Cửu Trinh, chờ ban tên.

 

Nàng , : “Vậy hãy gọi là Minh Nguyệt, Mãn Nguyệt !”

 

Hai nha đầu dập đầu, “Nô tỳ đa tạ tiểu thư ban tên.”

 

Thôi Cửu Trinh gật đầu, hướng Hoàng ma ma : “Ma ma hãy dụng tâm một chút, hết đưa các nàng xuống dạy dỗ quy củ, ngày mai liền đưa đến Tạ gia giao cho Dư ma ma.”

 

Hoàng ma ma lập tức lời, “Dạ, Đại tiểu thư.”

 

Sau khi dẫn mấy nha xuống, Hoàng ma ma dẫn đến chỗ quản sự để đăng ký.

 

Nàng mấy , ánh mắt lạnh, còn vẻ ôn hòa như mặt chủ tử, : “Hôm nay các ngươi phúc khí , thì hãy trân trọng cho . Đại tiểu thư của chúng quý giá, theo hầu bên cạnh nhất định hầu hạ cho thật chu đáo.”

 

“Những suy nghĩ nên thì hãy dẹp bỏ . Cô gia của chúng đến mấy thì đó cũng là của Đại tiểu thư. Đừng học theo những thứ thể thống gì, chứa chấp những ý nghĩ ô uế đáng . Đến lúc đó, Đại tiểu thư trị các ngươi, thì các ngươi cũng sống nổi trong tay .”

 

Vừa , giọng Hoàng ma ma lạnh , “Các ngươi đều ?”

 

“Nô tỳ rõ!” Ba lập tức đáp.

 

Thần sắc Hoàng ma ma dịu , ngay đó : “Công việc khác dù chen chúc vỡ đầu cũng chẳng tranh . Hãy theo Đại tiểu thư cho , các ngươi sẽ thiếu những điều ho . Nhớ kỹ, các ngươi chỉ một chủ tử duy nhất, chính là Đại tiểu thư, ngay cả cô gia cũng xếp !”

 

“Dạ!”

 

Nhìn ba dáng vẻ ngoan ngoãn lời, Hoàng ma ma cũng coi như hài lòng. Những nàng chọn ngoại hình quá tệ, đương nhiên, cũng càng quá xuất chúng.

 

Chỉ là họ thể hiện sự khuôn phép, trung dung một cách triệt để.

 

“Các ngươi , thì nhà các ngươi mới . Những lời dư thừa cần thêm, tin rằng các ngươi đều hiểu.” Hoàng ma ma nâng cằm, “Một lát nữa đăng ký xong hãy đến tìm học quy củ. Ngày mai đến Tạ gia, kẻ nào dám Thôi gia mất mặt, coi chừng cái da của các ngươi!”

 

Mấy nào dám lơ là, lập tức .

 

Lời chỉ bảo khiến Hoàng ma ma cũng nhẹ nhõm phần nào, dù việc trong phủ vốn nhiều, mà chuyện vô cùng quan trọng.

 

Xử lý xong xuôi mới thể an tâm.

 

Hỷ sự của Thôi gia và Tạ gia dường như lây lan khắp kinh thành, dù đây cũng là hai đại gia tộc kết tình thông gia, Thôi Tuân và Tạ Thiên mỗi ngày nhận bao nhiêu lời chúc mừng.

 

Mặt bọn họ sắp cứng đờ vì , hễ gặp ai là theo phản xạ đáp lời: "Đa tạ, đa tạ!"

 

Tạ Thiên thì còn đỡ, y chỉ cần chui Đông Noãn Các là ngoài thể tìm thấy, nhưng Thôi Tuân khác, hết kéo uống rượu quen, đến mời tham gia đủ thứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-351-go-nhe-canh-tinh.html.]

 

Mèo Dịch Truyện

Quả thực là phiền nhiễu vô cùng.

 

Lúc , ngay cả những bình thường chẳng chút dính dáng cũng đột nhiên xuất hiện, thể quấn lấy thì quấn lấy những Thôi gia khác.

 

Khiến nhà ai nấy đều khổ tả xiết.

 

Tuy nhiên, đám , luôn cảm thấy gì đó quá đáng, hành động kéo bè kết phái trắng trợn như , rốt cuộc mấy thỏa.

 

Bởi lẽ đó, khi tan triều, đặc biệt tìm phụ để kể chuyện .

 

Lão thái gia kết thúc buổi giảng, chỉ là Thái tử vẫn rời , trong thư phòng bưng đến mấy đĩa dưa ngọt, Thái tử đang ăn vui vẻ.

 

"Chỉ là chút trò vặt vãnh thôi, chuyện nắm rõ."

 

"Phụ , đó thôi, của Thôi thị chúng đến quả thực nhiều hơn , nếu thật sự chuyện gì..."

 

"Ngươi là tin phụ tin Thôi thị?"

 

Đối với Thôi thị ẩn thế từ lâu mà , quyền lực và phú quý căn bản đáng để bận tâm.

 

Phải rằng, khi Thôi thị hưng thịnh sản sinh bao nhiêu tể tướng tài giỏi, đặt những lợi ích nhỏ nhoi mắt?

 

Thái tử , tốc độ ăn dưa dần chậm .

 

Thôi Tuân trầm ngâm, "Nhi tử chỉ lo lắng kẻ nào đó ngáng trở thôi, dù cây to cũng dễ đón gió."

 

Nghe , lão thái gia quả thật ngây .

 

Người kinh ngạc đứa con trai của .

 

Với cái đầu óc , mà cũng nghĩ đến nước , lẽ nào gần đây chỉ điểm?

 

Khiến đột nhiên khai sáng?

 

Thôi Tuân đến chút tự nhiên.

 

"Khụ khụ, , ạ?" Thôi Tuân chỉnh cổ áo, "Người nhi tử như gì?"

 

Khiến ngại ngùng quá.

 

Lão thái gia thu hồi ánh mắt, lắc đầu, "Không gì. Chuyện ngươi cần bận tâm, bất luận là ai tìm ngươi, cũng cần nhiều, tan triều thì về phủ sớm một chút."

 

Thôi Tuân liền đáp lời, đây là vì lợi ích của Thôi gia, cũng là vì lợi ích của chính .

 

Hai chuyện đều tránh mặt Thái tử, bất tri bất giác, tốc độ ăn dưa của chậm .

 

Tuy mở miệng, nhưng ghi nhớ tất cả những chuyện họ trong lòng.

 

Có kẻ thấy Thôi gia , gây chuyện.

 

Thật là to gan lớn mật, dám giở trò mí mắt của .

 

Quả là đặt mắt.

 

Thôi Tuân xong thì xem Thôi Cửu Trinh, đối với cô con gái sắp xuất giá, trong lòng nỗi phức tạp khó tả.

 

Cứ thấy thuận lòng.

 

"Ai..." Chàng thở dài một tiếng, dáng vẻ ủ rũ khoanh tay khiến Thôi Cửu Trinh bật .

 

"Phụ , cứ thở ngắn than dài?"

 

Thôi Tuân tủi nàng một cái, "Phụ nỡ để con ..."

 

Thôi Cửu Trinh trong lòng ấm áp, thấy buồn bã thì đành : "Con dù gả , cũng chỉ dăm ba ngày là trở về thôi, còn ở lì trong Thôi gia mấy năm nữa cơ! Đến lúc đó, ghét bỏ con cũng ."

 

"Nói càn! Phụ ghét bỏ con chứ, dù theo chăm sóc con cả đời, phụ cũng thấy con phiền hà."

 

"Đó là thế , đời nữ nhi bám riết lấy Thôi gia, bám riết lấy và tổ phụ ."

 

Phải rằng, lời của Thôi Cửu Trinh quả thực khiến Thôi Tuân dễ chịu hơn nhiều.

 

Chàng cảm thán, "Gả chồng thì sẽ còn như nữa. con cứ yên tâm, phụ và tổ phụ ở đây, nhất định sẽ để con chịu nửa phần ủy khuất."

 

 

Loading...