Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 35:------

Cập nhật lúc: 2025-10-12 08:48:58
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dùng xong bữa sáng, Thôi Cửu Trinh quanh quẩn trong viện một vòng, thấy bóng dáng Tạ Phi.

 

Cũng tên trốn , nàng vốn còn vài chuyện hỏi .

 

34. Không tìm thấy , thì đó cái tên lùn vô lễ .

 

Thấy bước chân phù phiếm, thần sắc ủ rũ, bộ dạng còn khá buồn .

 

Thôi Cửu Trinh khỏi bật khanh khách.

 

Thái tử thấy, lườm nàng một cái, cũng chẳng còn khí thế để lời nặng nề nữa.

 

May mắn hôm nay là Đoan Dương, Thôi lão cũng coi như lương tâm, tiếp tục giày vò .

 

Nghe thấy tiếng vẫn dứt, Thái tử mái hiên, uể oải hỏi nàng, "Nha đầu thối, ngươi ?"

 

"Cười ngươi giống cọng giá đỗ héo úa." Thôi Cửu Trinh tiến hai bước, đá đá , "Ngươi phủ từ khi nào, nhận ?"

 

Thái tử còn sức lực để so đo với nàng, dựa cột, "Mặc kệ ngươi, nên nhận ngươi ?"

 

Trước đây để ý, giờ y phục và trang sức của Thôi Cửu Trinh, đặc biệt là chiếc Bích Á quấn cổ tay nàng.

 

am hiểu về nữ tử, y cũng đây chắc hẳn là tiểu thư trong phủ.

 

Vả , chuỗi Bích Á vẫn là thứ y quen thuộc.

 

Xét điểm , y sẽ lớn chấp kẻ tiểu nhân, so đo với nàng nữa !

 

“Ngươi, ngươi mau giúp rót chén nước, hiện giờ nổi nữa .”

 

Lưu Cẩn cũng chẳng , trái đều thấy bóng .

 

Quay về sẽ trị tội tắc trách của .

 

“Chậc, gan nhỏ nhỉ, dám lệnh cho ?” Thôi Cửu Trinh nhướng mày.

 

“Ngươi…”

 

Thái tử phồng má, nha đầu thật điều, nếu thể lộ phận, y há chịu cái tức ?

 

Thấy vẻ thú vị, đang định trêu chọc tên tiểu quỷ thêm, Thôi Cửu Trinh liền thấy lão thái gia từ bưng đến một bát canh t.h.u.ố.c đen sì.

 

“Uống bát , về ngủ một giấc là thôi.” Lão thái gia chằm chằm Thái tử.

 

Y tình nguyện dậy, ghét bỏ liếc bát thuốc, ánh mắt sắc bén của lão thái gia, y đành nhận lấy, nhắm mắt uống cạn mấy hớp.

 

Thấy y uống xong, lão thái gia cầm bát, ghét bỏ : “Ăn vụng cũng thể ăn thành thế , thật mất mặt.”

 

Sắc mặt Thái tử đỏ bừng, thể phản bác, Thôi Cửu Trinh xong che miệng khúc khích.

 

Y thể ở nữa, đành lủi thủi rời .

 

“Tổ phụ, tiểu tư từ đến thế, vẻ thú vị, chắc dạy dỗ quy củ nhỉ?”

 

“Hừ!” Lão thái gia ghét bỏ : “Nhà nuôi nổi, liền gửi nuôi ở đây, thông minh lắm, con ít gần gũi thôi.”

 

“Ra là .” Thôi Cửu Trinh hiểu rõ gật đầu.

 

Thảo nào ăn vụng, gây trò như .

 

Không tìm thấy Tạ Phi, nàng cũng chẳng chỗ nào để quấy phá, đành ôm lấy thuyền rồng tự chơi một .

 

Mặt khác, Vương Diễn và Thôi Nguyên Thục rời phủ, đang trong tửu lầu nhất ở kinh thành.

 

Tửu lầu dựa sông, dòng sông lúc náo nhiệt vô cùng, tiếng reo hò vang trời.

 

Bờ sông chật kín , đang hò reo cổ vũ cho từng chiếc thuyền rồng.

 

Thôi Nguyên Thục cùng một nữ đồng tám chín tuổi, mặt sông một lúc, thấy nữ đồng chú ý hết ngoài, liền về phía Vương Diễn.

 

Mèo Dịch Truyện

Ánh mắt lưu chuyển, má tuyết ửng hồng.

 

Vương Diễn sững sờ, yết hầu khẽ động đậy.

 

Kế hoạch ban đầu thể thực hiện, tuy cảm thấy đáng tiếc, nhưng giờ phút thấy chuyến cũng uổng.

 

Hắn việc cẩn trọng, mời Thôi Nguyên Thục ngoài, cũng dẫn theo đường của cùng, như , ngoài cũng thể điều gì.

 

Thôi Nguyên Thục lấy cớ y phục rời khỏi nhã gian, Vương Diễn một lát, cũng lặng lẽ rời .

 

Trong gian phòng liền kề, Thôi Nguyên Thục đợi Vương Diễn, nở một nụ ngọt ngào, “Diễn ca ca…”

 

Thiếu nữ thôi, mày mắt như tranh vẽ.

 

Vương Diễn bước tới vài bước, vuốt ve khuôn mặt nàng, ánh mắt dần sâu hơn, “Thục nhi của thật .”

 

Thôi Nguyên Thục đỏ bừng mặt, trong mắt thêm vài phần tự tin.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-35.html.]

Nàng lấy một chiếc túi thơm thêu trúc biếc, đưa cho , ánh mắt như nước, “Đây là do tự tay thêu, Diễn ca ca đeo mỗi ngày, tháo xuống.”

 

Vương Diễn nhận lấy, mỉm , mặt nàng tháo chiếc túi thơm đang đeo xuống, bằng chiếc nàng tặng.

 

Tay nhấc lên, chiếc cũ ném thẳng sông từ cửa sổ.

 

Thôi Nguyên Thục thấy , chủ động lao lòng .

 

“Cảm ơn Diễn ca ca, chỉ cần thích, liền mãn nguyện .”

 

“Thục nhi…”

 

Vương Diễn ôm lấy nàng, chỉ cảm thấy trái tim như tan chảy, đồng thời, cũng càng kiên định với ý định của .

 

Đều là tiểu thư nhà họ Thôi, cô lớn lẽ vì phận đích trưởng mà tôn quý hơn, cưới nàng là lựa chọn nhất, nhưng cô bé đáng yêu hơn, mặc dù phận bằng cô lớn.

 

, nếu nhà họ Thôi chỉ một tiểu thư.

 

Đến lúc đó, hôn sự chọn ai, chẳng do định đoạt !

 

Tâm tư chỉ một ngày, nhưng hôm nay càng thêm kiên định.

 

 

Cuối buổi chiều, Đông Uyển náo nhiệt một mảnh, Lương Bá chia bánh ú cho , mỗi một xâu lớn.

 

Ngay cả Lưu Cẩn mới cọ rửa bô vệ sinh cũng ít.

 

Hắn híp mắt nội thị nhận lấy bánh ú, “Ăn nhiều chút, việc cho , lão thái gia hôm nay còn khen ngươi đấy!”

 

Lưu Cẩn sắc mặt tái mét, nhếch mép âm hiểm một tiếng trong nhục nhã, xoay bỏ .

 

Kẻ nào cần lão già đó khen chứ!

 

Đợi ngày quyền thế, liếc khu Đông Uyển .

 

Nhất định sẽ cho phá hủy nó.

 

Hừ! Thật xui xẻo!

 

“Tên nô tài c.h.ế.t tiệt, ngươi sáng giờ ?” Xương đùi gà gặm xong từ đầu trượt xuống.

 

Lưu Cẩn giật , vội vàng tiến lên than thở: “Điện hạ, nô tài, nô tài mới cọ rửa bô vệ sinh, bọn chúng quả thực ức h.i.ế.p quá đáng…”

 

“Dừng, tránh xa .”

 

Thái tử đến bô vệ sinh, nhéo nhéo mũi, cái bụng ăn no, khi nhớ chuyện y chạy khắp phòng đồ suốt buổi sáng, chút bất an mà sôi ùng ục, vội vàng đè nén cảm giác buồn nôn.

 

Y : “Mau cút xa khỏi cô, nhanh lên!”

 

Lưu Cẩn sắc mặt cứng đờ, thấy vẻ ghét bỏ mặt Thái tử, khó xử lui xuống.

 

Thấy rời , Thái tử xoa xoa bụng, thở dài : “Cụ Thôi gì, nhưng đồ ăn tệ, xét điểm , đành miễn cưỡng ở thêm vài ngày !”

 

Y lau sạch tay, giẫm bước chữ bát rời , chuẩn về phòng nghiên cứu chiếc thuyền rồng mới .

 

Lão thái gia chỉ hai chiếc, vốn là để hai đứa cháu gái chơi, nhưng y năn nỉ mãi mới lấy một chiếc.

 

Chiếc còn thì ở trong tay Thôi Cửu Trinh.

 

Buổi tối, nàng xổm bên bờ ao thả thuyền rồng xuống nước, tay khẽ đẩy, thuyền rồng liền lao về phía một đoạn.

 

Nàng kéo sợi dây trong tay .

 

Lão thái gia đang câu cá ở gần đó.

 

“Nếu cái ao đủ lớn, còn thể tổ chức đua thuyền rồng ở đây nữa.” Thôi Cửu Trinh .

 

“Vậy , dọa chạy hết cá của , ăn gì đây?”

 

“Mua thêm về nuôi là chứ gì.”

 

“Cá của đều là giống do tổ tiên để , cá bên ngoài sánh bằng .”

 

Lão thái gia khá kiêu hãnh, tất cả rau, gà vịt cá trong Đông Uyển , thứ nào mà chẳng do ông tự tay trồng trọt, nuôi dưỡng.

 

Còn hơn hẳn đồ bên ngoài nhiều.

 

Thôi Cửu Trinh xong, chút đồng tình.

 

Quả thực, viện của lão thái gia tự cung tự cấp, khác gì thế ngoại đào nguyên.

 

Hay là, nàng cũng dọn đây ở? Không những thể thưởng thức cảnh trong vườn, mà còn thể thưởng thức mỹ sắc nữa.

 

Nghĩ , nàng lén lút liếc lão thái gia, dù ông nàng, nhưng động tác nhỏ của nàng cũng thoát khỏi mắt ông.

 

“Đang tính toán gì đấy?” Lão thái gia , thấy cần câu động đậy, cổ tay khẽ xoay, quăng một con cá lên bờ.

 

 

Loading...