Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 33:----

Cập nhật lúc: 2025-10-12 08:48:56
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nội thị vội vàng gật đầu, “Nô tài xin lấy cái đầu đảm bảo, họ quả thật như .”

 

Thái tử cau mày.

 

Kính trọng là một chuyện, nhưng nếu hoàng quyền khiêu khích, thì mấy vui vẻ .

 

Chưa kịp để suy nghĩ thêm, Tạ Phi xuất hiện mắt, lướt mắt nội thị im bặt, : “Lương bá bảo ngươi tìm .”

 

Nội thị run lên, bao nhiêu, vì dám thêm lời nào, chỉ đành đáp.

 

“Vâng…”

 

Sau khi rời , Tạ Phi cũng , “Đã đến giờ học .”

 

“Tạ !” Thái tử tình nguyện dậy, “Người , chúng giam ở Thôi gia ?”

 

Tạ Phi đầu , “Đây là lệnh của Thánh thượng.”

 

“Cái gì?” Thái tử sắc mặt biến đổi, đuổi theo.

 

“Phụ hoàng giam giữ chúng ?”

 

“Đương nhiên là để dạy dỗ điện hạ.”

 

mà, dạy là Tạ ?”

 

“Có lão sư ở đây, cần gì .”

 

Tạ Phi cho rằng thể sánh vai với lão thái gia.

 

Thấy suy nghĩ của Thái tử kéo về, hỏi nội thị , “Người bên cạnh điện hạ dùng quen ? Nếu điện hạ thích , thể xin Thánh thượng đổi khác.”

 

“Không cần .” Thái tử uể oải : “Lưu Cẩn vẫn xem là lanh lợi, hầu hạ là đủ .”

 

Mèo Dịch Truyện

Nghe thấy cái tên , Tạ Phi đôi mắt khẽ động, ẩn một tia sáng tối.

 

“Xem khá điện hạ yêu thích, qua cũng lanh lợi.”

 

, Lưu Cẩn chỉ lanh lợi, mà còn hiểu nhiều.”

 

Nghe khen của , Thái tử cũng ngẩng cằm lên, cảm thấy vinh dự.

 

Chẳng mấy chốc, liền tuôn như hạt đậu đổ, kể hết chuyện về Lưu Cẩn từ trong ngoài.

 

Tạ Phi kiên nhẫn lắng , thỉnh thoảng còn đáp một câu, cứ thế, thẳng đến thư phòng của lão thái gia.

 

Trong thư phòng sắp xếp sẵn chỗ , hai xuống, ước chừng một khắc , lão thái gia liền chống tay lưng bước tới.

 

Thái tử kiêng kị thước đồng trong tay ông, nuốt nước bọt.

 

Xong , mấy ngày nay quên mất việc học bài, những gì học cũng quên hết .

 

Nếu khảo, trả lời thế nào đây?

 

“Ừm hừm! Thứ dạy, chính là thuật đế vương, điện hạ, điều đối với vô cùng quan trọng!”

 

Vị Thái tử qua mấy thông minh, nếu còn dùng , giang sơn sẽ nguy mất.

 

Người thể ngu dốt, nhưng bề của thể ngu dốt thêm nữa, nếu tất cả đều ngu dốt cả một ổ, chỉ sợ Thái Tổ cũng ngoài đ.á.n.h c.h.ế.t bọn họ.

 

Nếu thể khéo léo dùng tài, cầu thể như Thánh thượng hiện nay mà sức trị vì, nhưng ít cũng thể dựa những hiền thần định triều đình, từ đó đạt thiên hạ thái bình.

 

Lão thái gia keo kiệt, dạy thì nhất định sẽ tận tâm tận lực.

 

Dù là Thái tử Tạ Phi, ông đều giấu giếm chút sở học nào.

 

Có lẽ vì học thuộc lòng, lão thái gia dẫn chứng các triều đại lịch sử cho họ , thật sự khiến Thái tử lọt tai vài phần.

 

Còn về việc hiểu , đó là chuyện .

 

Trước khi tan học, lão thái gia sắp xếp bài tập về nhà, vẻ mặt khổ sở của Thái tử, ung dung rời .

 

Sáng mai là tiết Đoan Dương, những con gà ông chọn ắt chuẩn thịt .

 

Nghĩ đến hai , ngày mai e rằng thịt thêm một con nữa.

 

Lão thái gia chậc một tiếng.

 

Lũ tiểu tử đang lớn ăn khỏe nhất!

 

Sáng hôm , vì tiết Đoan Dương, cả phủ sớm bắt đầu lo liệu việc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-33.html.]

Khắp nơi cửa sổ cửa đều treo đầy xương bồ ngải diệp, Thôi Cửu Trinh khó lắm mới dậy sớm, đến chính phòng thỉnh an.

 

Người đến sớm hơn nàng là Thôi Nguyên Thục, nhưng đây điều quan trọng nhất, điều quan trọng là hôm nay nàng gọi là trang điểm lộng lẫy.

 

Áo khoác tơ khắc hoa màu xanh non, váy dài màu xanh nước biển họa tiết gợn sóng chuyển màu, trang dung đậm nhạt , hàng lông mày lá liễu thanh mảnh thể truyền tình, đôi môi đào chúm chím mỉm đủ sức mê hoặc lòng .

 

Chỉ riêng khuôn mặt , Thôi Nguyên Thục quả thật xứng danh sắc hiếm .

 

Thôi Cửu Trinh nghĩ, khẽ ưỡn thẳng , may mà hôm nay nàng cũng điểm tô chút phấn son, đến nỗi lép vế.

 

“Mẫu !” Nàng khom hành một phúc lễ, một y phục màu xanh tím theo động tác của nàng uyển chuyển, thoảng chút u hương.

 

Ôn thị thiếu nữ mặt, mắt sáng mày ngài, da trắng mặt , vóc dáng yêu kiều thướt tha, so với Nguyên Thục bên cạnh, chẳng hề kém cạnh chút nào.

 

Cũng như các nàng năm đó!

 

Nàng chớp chớp mắt, thu thần sắc, “Ngồi xuống ! Hôm nay Vương gia sẽ phái tới, Trinh nhi, con cứ ở bên cạnh …”

 

“E là ạ!” Thôi Cửu Trinh : “Hôm nay đến Đông Uyển ở cùng tổ phụ.”

 

Ôn thị khựng , ngẩng đầu : “Đông Uyển cấm , lão thái gia ghét trong phủ ồn ào, cho phép ai qua đó.”

 

“Chuyện mẫu cần lo lắng, Lương bá sáng sớm phái đến , tổ phụ cho phép trong.”

 

Thôi Nguyên Thục mấy vui vẻ, kỳ thật khi đến chính phòng nàng thỉnh an , nhưng cửa Đông Uyển còn cho nàng .

 

Lão thái gia chỉ sai tiểu tư truyền lời, mấy ngày nay cần qua đó.

 

Bây giờ cho phép Thôi Cửu Trinh trong, rõ ràng là nhằm nàng .

 

Trong lòng khó chịu, nàng đỏ vành mắt, may mà lúc bẩm báo, Vương gia tới.

 

Vương Diễn mang theo lễ tiết đến thăm hỏi, Thôi gia đương nhiên cũng thể hiện khí độ của chủ nhà để tiếp đãi, dù thì khắp phủ coi nhà .

 

Nhìn tất cả những cảnh tượng , chuẩn thì chuẩn , dọn điểm tâm thì dọn điểm tâm.

 

Thôi Cửu Trinh bĩu môi, liếc Thôi Nguyên Thục mặt mày đỏ bừng, trong mắt tràn đầy vẻ mong đợi ẩn giấu, chỉ cảm thấy vô vị nhạt nhẽo.

 

Nàng cũng cần tranh giành gì với nàng , dù thì hôn sự nàng cũng sẽ từ bỏ, thế nên ý lãng phí tâm sức chuyện .

 

Đứng dậy với Ôn thị: “Mẫu , tổ phụ vẫn đang đợi , xin phép cùng nữa, nghĩ rằng ở đây, nhất định sẽ tiếp đãi quý khách chu đáo.”

 

Nàng ý điều ám chỉ.

 

Thôi Nguyên Thục đôi mắt khẽ chuyển, nhẹ nhàng : “Tỷ tỷ lệnh, tự nhiên sẽ tuân theo, nhất định sẽ tỷ tỷ tiếp đãi Vương công tử chu đáo.”

 

“Vậy thì đa tạ .” Thôi Cửu Trinh trong lòng khẩy, khom hành một lễ chuẩn rời .

 

Ôn thị há miệng, nhưng thấy Thôi Nguyên Thục về phía , nhất thời lời liền mở miệng nữa, để mặc nàng rời .

 

Ra khỏi chính phòng, Thôi Cửu Trinh tăng nhanh bước chân rời , vặn lướt qua Vương Diễn tới.

 

Đối phương chỉ thấy vạt áo bay bay của nàng, đó nàng biến mất.

 

Trước Đông Uyển, Thôi Cửu Trinh thở phào một , hôm nay nàng mang theo Ngọc Yên và Như Vân, hai theo , gặp sự cản trở nào.

 

Nàng Đông Uyển, tuy rằng cũng cắm xương bồ ngải diệp, nhưng so với những nơi khác trong phủ, nơi tĩnh mịch hơn nhiều.

 

Trong sân, bước chân Thôi Cửu Trinh bỗng nhiên dừng , nàng trợn tròn mắt chớp chớp, xác nhận lầm, đó ánh mắt bỗng nhiên sáng bừng.

 

Gió nào thổi đến mà mang cái gã tới đây?

 

Mà kỳ lạ , vị công tử thế gia toát lên vẻ cao quý , lúc đang vững vàng tấn mã bộ trong sân.

 

Nàng khẽ cong khóe môi, hòa cùng ánh nắng vàng rực của ban mai, mày mắt diễm lệ vô song.

 

“Ôi chao, đây chẳng Tạ nhị công tử ?” Thôi Cửu Trinh hai tay đặt lưng, bước chân nhẹ nhàng đến mặt Tạ Phi.

 

Tạ Phi liếc mắt một cái, đó lập tức thẳng về phía .

 

“Sao , Tạ nhị công tử ngay cả lời cũng với ?” Thôi Cửu Trinh thấy ngay cả khóe mắt cũng liếc nàng một cái, liền bỗng nhiên xoay đến mặt .

 

Hương thơm thoang thoảng ập đến, Tạ Phi chân mày khẽ giật, lập tức mặt , quá gần .

 

“Đại cô nương xin tự trọng!”

 

“Tự trọng?” Thôi Cửu Trinh lông mày cong cong, ủy khuất : “Ta gì, mà Tạ nhị công tử gặp tự trọng?”

 

Giọng ngọt ngào mà phiền nhiễu.

 

Nói đoạn, nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng, : “Hay là… xin nhị công tử chỉ rõ?”

 

 

Loading...