Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 323:-- Tâm Hư ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:06:48
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Đi thôi!"
Tạ Phi sửa sang ống tay áo đơn giản, mang theo một làn gió nhẹ mà rời .
Gặp ở cổng Đông Uyển, Thôi Cửu Trinh thấy bóng dáng cao ráo đó, tóc đen buông lưng, đầu đội kim quan khảm đá quý cùng kiểu với nàng.
Một cẩm bào trắng thêu vân kim tuyến, thắt lưng là đai tím đinh hương vân mây, phối với ngọc bội tuyệt mỹ, còn là vị trích tiên lạnh lùng như cách biệt ngân hà nữa.
Mà là một công tử như ngọc của nhân gian, còn là quyến rũ nhất.
Nàng nở nụ rạng rỡ, lọt mắt khác cũng khiến cả mùa xuân kinh diễm.
Du xuân du xuân, sắc xuân thế gian dường như hiện ngay mắt, còn thấy thứ gì khác?
Nàng bước vài bước về phía , đến ngay mặt, Tạ Phi cúi đầu nàng, khoảnh khắc tiếp theo, khóe môi cong lên.
"Không ngủ ngon ?" Hắn chú ý đến đôi mắt vẫn còn ngái ngủ của nàng.
Thôi Cửu Trinh gật đầu, tự chủ mang theo chút vẻ nũng: "Mệt mỏi vì xuân buồn ngủ vì thu mà! Dậy sớm như ."
Tạ Phi khẽ , đưa tay nắm lấy nàng, "Lên xe mà ngủ."
Thái tử ở phía chớp chớp mắt như thể hồn, vội vàng chạy mấy bước: "Ngươi cũng chậm quá đó, suýt chút nữa ngủ một giấc nữa ."
Thôi Cửu Trinh dừng bước, mặt hiện lên một chút kinh ngạc, Thái tử mà cũng ở đây ?
Nàng hình như chú ý!
"Sao ngươi đợi ở phía ?" Nàng hỏi.
Khuôn mặt nhỏ của Thái tử đen , nếu lầm, thì nàng là mới chú ý tới đúng ?
Cái nữ nhân đáng ghét vô lương tâm , đáng ghét!
"Hừ! Cô thèm để ý đến ngươi nữa." Nói xong, nhanh chân về phía , vượt qua họ mà rời .
Thôi Cửu Trinh chút chút chột , nhưng thấy Tạ Phi bên cạnh, tâm trạng nàng lập tức hơn nhiều.
Thái tử thơm tho bằng ca ca của nàng.
Đến cổng, quả nhiên thấy Tam Thái Thái đang trừng mắt nàng, Thôi Vân Anh cũng rụt rè núp ở phía .
"Đã giờ , bảo con dậy sớm một chút, đồ ăn mang theo cũng hâm nóng một ."
Tam Thái Thái lẩm bẩm.
Thôi Cửu Trinh và Tạ Phi hành lễ với bà, đó lấy lòng: "Tam bá mẫu, chỉ là sửa soạn lâu một chút, khỏi cửa cũng thể mất thể diện Thôi gia chúng mà!"
Tam Thái Thái chỉ nàng: "Lúc nào cũng giỏi lý."
Nói , bà dặn dò Tạ Phi: "Ở đây con là lớn nhất, trông chừng họ cho , điện hạ thì khỏi , hai nha đầu cũng là loại bớt lo, nhất định bảo hầu hạ tận tâm một chút."
Tạ Phi giơ tay đáp lời: "Vâng, Tam bá mẫu cứ yên tâm!"
"Có con thì tự nhiên yên tâm ."
Tam Thái Thái gật đầu, dặn dò một lượt đám nha , bà tử, hộ vệ theo.
Sau đó, cả đoàn liền rầm rộ xuất phát.
Lần nơi chọn là vùng Tây Sơn, nơi để du xuân hàng năm, ít con em thế gia thậm chí còn tổ chức săn b.ắ.n mùa xuân ở đó.
Thái tử cũng chuyện , hôm nay ngoài, liền mang theo tất cả hành trang.
Trong xe ngựa, Thôi Cửu Trinh dựa lòng Tạ Phi, lẽ vì thật sự dậy quá sớm, cứ thế lắc lư ngủ .
Khi đến Tây Sơn, là giữa trưa, Thôi Cửu Trinh chỉnh trang một chút từ xe xuống, bên cạnh Tạ Phi.
Ngước mắt qua, đập mắt là những bóng như bươm bướm bay lượn, bãi cỏ xanh biếc, từng tốp ba năm đang vui đùa huyên náo.
Cách đó xa còn một tốp cưỡi những con ngựa cao lớn, vó ngựa chầm chậm đạp lên cỏ non.
Có ở phía cất cao giọng: "Tạ Nhị, lên ngựa so tài ?"
Tạ Phi ngẩng mắt , Thôi Cửu Trinh cũng thấy mấy đó.
Cẩm y ngọc bào, khí phách ngút trời, đúng là thời niên thiếu áo gấm ngựa , phụ thanh xuân, mà học hỏi.
Thôi Cửu Trinh Tạ Phi, thấy trong mắt rõ ràng ý động, thêm nữa Thái tử cưỡi ngựa , liền : "Ta một ổ thỏ con để nuôi, ngươi nhớ tìm cho vài con."
Tạ Phi gật đầu: "Nàng đừng chạy lung tung, bên một con suối cạn, lát nữa sẽ dặn dò, dùng bữa ở đó hãy chơi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-323-tam-hu.html.]
"Ta , con nít ba tuổi." Thôi Cửu Trinh giúp sửa sang vạt áo, che những ánh mắt tò mò phía .
Nàng vẫy Thôi Vân Anh đang chịu đến gần cùng , đó .
"Tạ , ngươi còn chần chừ gì nữa, mau lên ngựa !"
Thái tử nhịn thúc giục.
Phía đeo cung tên, ống tay áo buộc gọn, hai cổ tay đeo hộ oản tinh xảo.
Khá phong thái của một tiểu tướng quân.
Tạ Phi cũng còn chần chừ, thu hồi ánh mắt đang Thôi Cửu Trinh, một cú lật mắt yên vị lưng ngựa.
Theo đó là những tiếng reo hò vang dội từ một đám cách đó xa.
Tạ Phi các nữ tử xa lánh như rắn rết, nhưng trong giới nam tử, cực kỳ tôn sùng, đặc biệt là còn là tử cuối cùng của Thôi lão .
Đám đó Tạ Phi tiến gần, lúc mới chú ý tới còn một thiếu niên lớn, lập tức đồng loạt im lặng.
"Tham kiến Thái tử điện hạ!" Mấy dẫn đầu nhận , vội vàng chắp tay hành lễ.
Thái tử mấy để tâm, phía cách đó xa Cẩm y vệ mặc thường phục , xa gần.
"Không cần đa lễ, các ngươi săn mùa xuân, cho cô cùng một chuyến."
"...Vâng."
Không khí vui vẻ ban đầu, vì Thái tử đột nhiên xía , liền trở nên chút câu nệ.
Tạ Phi cùng họ thúc ngựa phi rừng.
Mèo Dịch Truyện
"Tạ Nhị, ngươi dẫn cả Thái tử đến đây? Thế thì chúng chơi thế nào đây?"
Một thiếu niên mặc hồng bào thúc ngựa đến gần .
Tạ Phi liếc , "Nên thế nào thì thế đó, điện hạ là nhỏ nhen như ."
"Cái ... quá bắt nạt ?" Thiếu niên với vẻ mặt rối rắm.
Dù thì bọn họ cũng lớn hơn Thái tử kha khá tuổi mà!
Tạ Phi cong khóe môi, "Ngươi nếu bản lĩnh, thì cứ thử xem!"
Cưỡi ngựa b.ắ.n cung của Thái tử thể xem thường , dù cũng là do và lão thái gia rèn luyện.
Hơn nữa, đây vốn là sở trường của .
Thái tử rừng liền như chim sổ lồng, cũng may Cẩm y vệ theo sát mới lạc mất.
Trong lúc những khác còn đang tìm kiếm con mồi, giương cung.
Tạ Phi một mũi tên b.ắ.n trúng con hoẵng đang bỏ chạy, liền thấy tiếng reo hò từ xa vọng .
Hắn lắc đầu, thúc ngựa tìm ổ thỏ.
Bên , Thôi Cửu Trinh và Thôi Vân Anh xuống nghỉ chân bên suối, liền thấy Ôn Đào đưa Ôn Di tới.
Người cách họ một thì dừng bước, đó cùng những khác song song rời .
"Trinh biểu , Tứ biểu !" Ôn Di hành lễ .
Nàng hôm nay mặc một bộ y phục màu hồng thêu trăm bướm xuyên hoa, phía là lụa Hàng Châu thêu gấm, trông uyển chuyển đáng yêu, mất vẻ kiều diễm.
Thôi Vân Anh liếc thấy bộ trang sức khảm đá quý đầu nàng, liền bĩu môi, nhưng còn buông lời châm chọc nữa.
Tuy nhiên cũng chẳng thèm để ý.
"Biểu tỷ đến thật đúng lúc, đĩa điểm tâm vẫn còn ấm, tỷ nếm thử xem?"
Thôi Cửu Trinh đẩy một đĩa bánh sữa đậu đỏ qua.
Ôn Di cảm ơn, ăn một miếng, đó thấy vài nữ tử đang liên tục về phía , liền : "Cô nương nhà họ Trần cứ ngươi mãi, là quen ?"
Thôi Cửu Trinh nhướng mày, nàng lưng phía đó, hề chú ý, nhưng dù chú ý cũng sẽ để tâm nhiều.
Cô nương nhà họ Trần, trong ký ức của nàng thì một .
"Không quen, chỉ gặp qua vài mà thôi." Nàng nhàn nhạt .
Theo lời nàng dứt, Thôi Vân Anh cũng ngẩng đầu , tình cờ chạm mắt với cô nương nhà họ Trần đang dò xét .