Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 317:-- Hạ Tiện ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:06:41
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương Hân nghiến răng, căm hận thấu xương.
Nào ngờ chống cự thế nào, bàn chân vẫn hề lay chuyển, giẫm lên , cũng giẫm nát tôn nghiêm của chân.
“Gian phu dâm phụ?” Trương Cảnh nguy hiểm kẻ đang giãy giụa đất, “Ai cho phép ngươi vũ nhục nàng?”
Vừa , chân càng dùng sức hơn, chạm đến vết thương khiến Chương Hân khẽ nhíu mày.
Chương Hân nhờ đó cũng chút sức lực để thở.
“Các ngươi giữa ban ngày ban mặt, loại chuyện cẩu thả vô liêm sỉ , còn gian phu dâm phụ ?”
Trương Cảnh mắt mày chợt lạnh lẽo, “Ngươi tìm c.h.ế.t——”
Thấy sắp tay tàn độc, giường vội vàng mặc y phục và : “Đừng!”
Trương Cảnh khựng , đầu thấy Tiêu Uyển Quân mặt đầy vết lệ, hổ cúi đầu, “Đừng động đến , bỏ qua …”
“Phỉ nhổ! Không cần ngươi giả nhân giả nghĩa! Ngươi cái tiện phụ , Chương gia rốt cuộc điểm nào với ngươi, mà khiến ngươi loại chuyện hạ tiện ?”
Tiêu Uyển Quân dám ánh mắt giận dữ thất vọng của , chỉ lóc lắc đầu.
Nàng rõ tính kế, nhưng đến nước , những điều đó cũng chẳng ý nghĩa gì, huống hồ, sẽ tin nàng.
Quan trọng nhất là, nàng và Trương Cảnh tình nghĩa vợ chồng.
Nói thêm nữa, đều vô ích!
Đã thế, chi bằng gì, chỉ chọn một bên.
Trương Cảnh lạnh, thấy hai bước , định tiến lên cứu đất, liền một nhóm xông ngăn .
Hắn nhận đó là của Trương gia, liền buông chân , che chắn cho Tiêu Uyển Quân phía .
“Gia, đây là chuyện gì ?” Lão giả chuyện là một quản sự của Trương gia, ngày thường vẫn theo lo liệu việc.
Vừa thấy cảnh tượng , ngửi thấy mùi nồng nặc trong phòng, liền trong lòng hiểu rõ.
Ai da, chỉ trách đứa nhỏ Chương gia xui xẻo!
“Chuẩn xe ngựa, chuẩn thêm hai bộ y phục.” Hắn liếc phía .
Lão giả lập tức hiểu ý, “Vậy, mấy …”
Hắn chỉ hai bịt miệng ấn ở ngoài cửa, và Chương Hân đang chịu đả kích nhỏ, thở hổn hển ngừng đất.
Trương Cảnh mím môi, chợt nghĩ đến yêu cho động đến Chương Hân, liền do dự.
Cũng chính lúc , vốn đang đất đột nhiên bò dậy, xông lên đ.ấ.m một quyền.
Đừng lão giả, ngay cả bản Trương Cảnh cũng kịp phản ứng.
Hắn ôm mặt đ.á.n.h lùi mấy bước, đầu lạnh lùng Chương Hân.
“Ngươi tìm c.h.ế.t!” Vừa , nắm lấy vạt áo của Chương Hân giáng xuống mấy quyền.
Cả thù mới lẫn hận cũ dồn , hề lưu chút sức lực nào.
Máu tươi b.ắ.n .
“Trương Cảnh, dừng tay, đừng đ.á.n.h nữa…”
Người giường quấn chặt y phục vội vàng bò xuống, lão giả thấy thế, lập tức lui ngoài.
Dù thì thấy gia nhà cũng chịu thiệt thòi.
“Trương Cảnh, cầu xin đừng đ.á.n.h nữa, đều là của , đừng đ.á.n.h nữa, tha cho …”
Tiêu Uyển Quân ôm lấy eo , lóc cầu xin.
Trương Cảnh đ.á.n.h mấy quyền để trút giận, cảm nhận phía , lòng liền chợt mềm nhũn.
Mèo Dịch Truyện
Chương Hân đè đất chịu nổi mấy cú đ.á.n.h giận dữ của , sớm mặt mũi biến dạng, nửa sống nửa c.h.ế.t.
Miệng còn nôn máu, rốt cuộc thương đến chỗ nào.
Tiêu Uyển Quân đành lòng nữa, mặt , nhưng hề ánh mắt của đất vụt tối sầm .
Trương Cảnh cảm nhận thể nàng mềm nhũn, lập tức hồn đỡ lấy nàng, ôm lòng.
Thấy nàng lệ rơi như mưa, kìm , đau lòng an ủi: “Đừng , lời nàng là , hôm nay sẽ tha cho .”
Tiêu Uyển Quân chậm rãi gật đầu.
Nàng còn mặt mũi nào để đối diện với tướng công nữa, đành vùi đầu lòng .
Thấy , Trương Cảnh hai lời, vòng tay ôm ngang eo nàng bế lên, mặc dù vết thương còn lành hẳn, nhưng nữ nhân của ở đây nữa.
Không thèm liếc Chương Hân một cái nữa, bước khỏi cửa, Tiêu Uyển Quân đang ngoan ngoãn trong lòng, khóe miệng cong lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-317-ha-tien.html.]
“Đồ đạc chuẩn xong ?” Hắn hỏi lão giả quản sự.
“Gia chờ chút, xe ngựa đang đợi ngoài sân, bằng ngài dẫn vị… nãi nãi lên , lão nô sẽ mang đồ lên .”
Hắn cũng là nãi nãi nhà ai, cách gọi rõ ràng Trương Cảnh vui lòng.
Sự khó chịu mà Chương Hân gây cũng theo đó tan biến, tâm trạng vô cùng .
“Tất cả mau lẹ lên!” Hắn dừng , liếc trong cửa, khẽ mấp máy vài chữ.
Lão giả lập tức hiểu , vội vàng đáp lời.
“Vâng…”
Trương Cảnh ôm khỏi sân, may mắn là cũng xa, chỉ vài bước chân.
Đám tiểu tư tùy tùng đang chờ ai dám ngẩng đầu, tất cả đều ngẩn ngơ chằm chằm mũi chân.
Lên xe ngựa, Tiêu Uyển Quân liền mặt thành xe, nữa.
Trương Cảnh cũng ép nàng, dù thì bọn họ đến bước đường , nàng nhận cũng .
Dù thì, do nàng quyết định!
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, lâu , đột nhiên truyền đến tiếng của Chương Hân.
“Uyển Nương…”
Chương Hân tự bao giờ chống đỡ bò ngoài, xông đến phía xe.
Mắt Tiêu Uyển Quân khẽ run, toan vén rèm xe lên, nhưng Trương Cảnh nắm chặt lấy tay.
“Ta cho phép!” Hắn nàng bằng ánh mắt nguy hiểm, “Nếu nàng sống yên , thì đừng lên tiếng. Bằng , giờ năm chính là ngày giỗ của !”
Tiêu Uyển Quân bỗng chốc , trong mắt đầy ai oán, “Trương Cảnh…”
“Nàng là của , việc thể dung tha cho cùng gia đình họ Chương sống đến giờ là nương tay lắm .”
Hắn đặt tay lên bàn tay đang nắm rèm của nàng, bao trọn lòng bàn tay , khẽ : “Đừng ép , Uyển Uyển!”
Tiêu Uyển Quân c.ắ.n nhẹ môi son sưng đỏ, nhắm mắt , đành lòng đồng ý.
Bên ngoài, tiếng của Chương Hân vẫn ngừng vang vọng.
“Uyển Nương, nàng thật sự theo ?”
“Chỉ cần nàng xuống đây, thể tha thứ cho nàng. Chúng rời khỏi kinh thành, ?”
“Uyển Nương…”
Hắn hối hận vì những lời , thực yêu nàng. Chỉ cần nàng trở về, nhất định sẽ bỏ qua lầm cũ.
Muốn rời kinh thành ư?
Trương Cảnh lạnh một tiếng, hỏi qua ý ?
Hắn cúi đầu thần sắc trong lòng, thấy nàng mím môi , liền hài lòng hôn nhẹ lên trán.
Ngay đó, vén rèm xe . Kẻ đang tiểu tư đè mặt đất trông t.h.ả.m hại vô cùng, áo xanh dính đầy máu, còn thể trụ bao lâu.
“Không cần hỏi han, lập tức hồi phủ!”
Dứt lời, liền hạ rèm xe, bỏ Chương Hân đang úp đất, t.h.ả.m hại lóc gào thét.
Động tĩnh nơi đây nhỏ, chốc lát vây quanh, chỉ trỏ bàn tán.
Chương Hân cỗ xe ngựa càng lúc càng xa, cuối cùng mắt tối sầm , ngã vật đất.
Cách đó xa, trong một cỗ xe ngựa bình thường, Thẩm Mậu Quân khẽ thở dài.
Thật là tạo nghiệp mà!
Gia đình họ Chương cũng thật xui xẻo, cưới một kẻ họa hại như !
Nhìn dáng vẻ của Trương Cảnh, e rằng cho dù chuyện ngày hôm nay, thì sớm muộn gì cũng sẽ ngày .
Gia đình họ Chương vốn thanh liêm, từng kết giao với quyền hoạn, thể đấu gia tộc họ Trương, vốn là hoàng quốc thích đây?
E rằng kết cục sẽ chẳng mấy !
“Phái mời đại phu đến khám bệnh cho , đó đưa về Chương gia.”
Thẩm Mậu Quân thu ánh mắt, ném một thỏi vàng cho hộ vệ.
Chẳng thể nào cứ trơ mắt thật sự xảy chuyện, c.h.ế.t ở đây , bằng cũng khó lòng ăn .
Thấy hộ vệ đáp lời, liền đỡ lên, chỉ còn một vũng m.á.u mặt đất, Thẩm Mậu Quân khỏi nhíu mày.
Trương Cảnh tay quả thực tàn độc, e rằng hề sống sót!
Hắn mỉa mai kéo khóe môi, quả đúng là tác phong quen thuộc của bọn họ.