Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 311:-- Không Tha Thứ ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:06:35
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Di nàng đến mức hổ vô cùng, dù Thôi Vân Anh cũng coi như là vô tình trúng .
Trước nàng quả thật qua với Thôi Nguyên Thục, nhưng hiện giờ đoạn tuyệt.
Nghĩ đến đây, nàng về phía Thôi Cửu Trinh, “Trinh biểu , , đoạn tuyệt quan hệ với nàng , tin .”
“Đoạn tuyệt ? Khi nào đoạn tuyệt?” Thôi Vân Anh nắm lấy sơ hở trong lời của nàng, túm chặt lấy nàng.
Ôn Di c.ắ.n môi, lầm bầm nên .
Thấy , Thôi Vân Anh nào còn hiểu, trong lòng suy nghĩ một lượt, lạnh một tiếng.
Thôi Nguyên Thục đó quả thật bản lĩnh.
“Biểu tỷ giao hảo với ai, đó là chuyện của nàng , chúng quản .”
Thôi Cửu Trinh .
nàng càng như , Ôn Di càng hoảng loạn, trong lòng âm thầm oán hận Thôi Vân Anh lý còn tha .
Chỉ vì một chút mâu thuẫn mà cứ mãi buông tha nàng.
May mà nàng vẫn lời Thôi Cửu Trinh, nên tiếp tục nhằm nàng nữa.
Thôi Vân Anh nhai miếng bánh gạo trong miệng, đôi mắt đảo qua đảo , đang tính toán điều gì.
Ôn Di một bên, uống mà lòng vẫn bất an.
Không lâu , hạ nhân mang đến vài quả quýt.
Bà v.ú nhận lấy, dâng lên : “Mấy vị tiểu thư đừng ăn nhiều quá, chừng đến bữa trưa ăn nổi, thái thái dặn dò, hôm nay Ôn gia tới, ít món ngon.”
Có đóng vai ác, tự nhiên đóng vai hiền, Ôn Di cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
“Đa tạ mợ!” Nàng kéo khóe môi .
Có nha tới rửa tay, bóc quýt , Ôn Di ăn một múi quýt, trong miệng tràn ngập nước ngọt thanh.
Nàng nuốt xuống, nhưng trong lòng nghĩ.
Trong phủ của loại quýt ngon như , quả thật là khác biệt.
“Biểu tỷ tin tức gì của Kỵ biểu ca , y qua năm liền biên giới, tình hình thế nào ?”
Nghe nàng nhắc đến ca ca nhà , Ôn Di liền : “Mấy hôm thư nhà gửi về, việc đều , nhưng nhắc gì nhiều hơn.”
Nàng rũ đầu xuống, “Ra ngoài, ở biên giới, đám rợ Thát Đát đáng ghét năm nào cũng quấy nhiễu, thể chứ, y chẳng qua là báo tin vui chứ báo tin buồn mà thôi.”
Lời cũng sai.
Ôn Kỵ đó thích sĩ diện, chuyện gì cũng cố gắng chịu đựng .
Thôi Cửu Trinh cảm thấy, y lẽ thật sự thể tạo dựng một sự nghiệp lẫy lừng ở nơi đó.
Không gì khác, chỉ là trực giác mà thôi.
Ôn Kích từ nhỏ bất an phận, đ.á.n.h ẩu đả là chuyện thường ngày, phàm là liệt kê kỹ lưỡng các công tử bột trong kinh thành, ắt hẳn một suất dành cho .
Thật sự đ.á.n.h thì những kẻ bản lĩnh khó mà lọt mắt .
Cứ đến Trương Cảnh , năm đó đ.á.n.h liệt giường mấy tháng, đó là khi còn che chở .
Ngược , Ôn Kích chỉ vài vết thương ngoài da, đ.á.n.h gãy xương vài kẻ khác, bản chẳng sứt mẻ chút nào.
Thôi Cửu Trinh nghĩ đến đây, khẽ .
“Hắn tài giỏi đến , chắc chắn sẽ xảy chuyện gì .”
Ôn Di , mãn nguyện rộ lên, “Trinh biểu đúng, ca ca tài giỏi như thế, đám Thát Đát nhất định đối thủ của .”
Nàng mong ca ca bình an hơn bất kỳ ai.
Thôi Vân Anh , bĩu môi, ý định châm chọc vài câu, nhưng nghĩ đến ca ca đang tòng quân của nàng thì đành thôi!
Tránh để đến lúc thật sự mệnh hệ gì, đổ cho nàng nguyền rủa.
Thôi Cửu Trinh ngoài, trời mấy , ngay cả ý ngoài dạo cũng .
Thế là nàng tiếp tục , lâu dần thì nghiêng dựa .
“Đi, đàn một khúc cho tỷ tỷ thưởng thức.” Thôi Cửu Trinh đẩy nhẹ Thôi Vân Anh đang ôm quả quýt ăn đầy miệng.
Nàng trừng mắt , nuốt xuống : “Ta là kẻ tùy tiện ư? Không lợi lộc gì chịu .”
Vừa , nàng liếc Thôi Cửu Trinh.
Thôi Cửu Trinh mắng một tiếng, “Nói , gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-311-khong-tha-thu.html.]
Thôi Vân Anh mắt sáng rỡ, ho một tiếng, : “Hai hôm thấy tỷ tỷ một quyển thoại bản tử gửi …”
Nghe , Thôi Cửu Trinh sững sờ, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Ngay cả Ôn Di cũng dựng tai lắng .
“Nghe nhị tỷ tỷ còn ít.” Thôi Vân Anh khúc khích : “Cho hai quyển, tỷ tỷ sẽ keo kiệt nhỉ?”
“Khụ khụ, thấy lúc nào, còn ai nữa ?”
“Chỉ thôi, tỷ tỷ yên tâm, khác cũng sẽ hỏi mấy chuyện nhỏ nhặt .” Thôi Vân Anh đắc ý .
Nàng lén cả quyển.
Nghe , Thôi Cửu Trinh thở phào nhẹ nhõm, nàng thật sự sợ lão thái gia chuyện.
Phải rằng Thái tử và Lưu Cẩn đ.á.n.h , trở thành nỗi ám ảnh của nàng.
Đến bây giờ, răng hàm của Lưu Cẩn vẫn còn trống.
“Ta đồng ý , đàn !”
“Không , một tay giao hàng, một tay giao đàn.”
Thôi Cửu Trinh đành chịu với nàng , lắc đầu, đành lệnh cho Như Vân, “Ngươi về một chuyến… lấy thêm hai quyển nữa mang tới.”
Mèo Dịch Truyện
Nàng Ôn Di với vẻ mặt tò mò mà .
“Vâng…” Như Vân cúi lui xuống.
Thôi Vân Anh hài lòng, đung đưa chân đắc ý thôi.
Thật nàng cũng vô tình phát hiện , tò mò mở xem rốt cuộc là gì, cũng là do Thôi Cửu Trinh nuông chiều nàng , đề phòng.
Nhờ , nàng mới thấy thứ như thế.
Chậc, ngờ, tỷ tỷ nàng còn là "mặt lạnh tâm tình", thì rằng, an an tĩnh tĩnh.
Hóa trong lòng suy nghĩ còn nhiều hơn ai hết!
Tạ gia tỷ phu chịu nổi đây?
Nghĩ đến đây, nàng dường như một ý , mượn lúc ăn quýt, che miệng , lén trộm.
Không lâu , Như Vân thở hổn hển trở về, mang theo vài cuốn sổ tay dâng lên.
Thôi Cửu Trinh lấy hai quyển lướt qua, ném cho nàng , “Bây giờ hài lòng ?”
Thôi Vân Anh vội vàng đón lấy, tươi như hoa.
“Hài lòng, nô gia xin hiến khúc cho tỷ tỷ đây.” Nàng dậy uốn éo eo đến đàn xuống, ném cho Thôi Cửu Trinh một cái liếc mắt đưa tình, bộ tịch : “Tỷ tỷ gì? Nô gia đều thể tấu.”
Thôi Cửu Trinh suýt chút nữa phun cả ngụm ngoài.
Đoạn lời thoại , trừ việc đổi “ca ca” thành “tỷ tỷ”, những câu khác đều y chang, chính là một đoạn trong thoại bản tử nàng sai gửi mấy ngày .
Nàng khẽ ho một tiếng, gò má ửng hồng, : “Ừm hừm! Cứ… Nghe Ngọc Lâu Xuân !”
Nàng dám để khác đàn, nhưng hôm nay tự dâng lên, thể trách nàng .
Thôi Vân Anh cong khóe môi, đúng ý nàng .
Ngón tay ngọc ngà gảy nhẹ vài cái, nhanh bắt điệu.
“Phù dung trướng ấm sinh ca, xem đoạn nguyệt Ô Giang A Phòng cung lạnh Long Phượng các…”
May mà Như Vân cho các nha lui xuống, đuổi thật xa.
Ôn Di đến nhập thần, đôi mắt lay động.
Phải rằng, Thôi Vân Anh cực kỳ xuất sắc, với tài nghệ đ.á.n.h đàn , trong các cô nương, hiếm ai bì kịp.
Quả nhiên là con gái của Thôi Tam lão gia, từ nhỏ thấm đẫm trong sách hương mực bút.
Cũng , con gái nhà họ Thôi, ai là xuất sắc, Ôn Di nghĩ, về phía Thôi Cửu Trinh.
Không đến nàng, ngay cả Thôi Nguyên Thục cũng tinh thông cầm kỳ thi họa.
“Biểu tỷ, hai quyển tặng tỷ, rảnh rỗi g.i.ế.c thời gian cũng .”
Thôi Cửu Trinh đưa hai quyển còn cho Ôn Di.
Ôn Di kinh ngạc, “Ta cũng ?”
Nàng , nhận lấy, tùy tiện lật một trang, ánh mắt lướt qua sững sờ.
“Cái, cái …”
Ôn Di mặt đỏ bừng, nhưng buông tay.