Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 310:-- ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:06:34
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời khiến Ôn Di càng thêm căng thẳng, nhớ những gì mẫu từng , nàng tuyệt nhiên cho rằng phu nhân đôi mày mắt ôn hòa, dung mạo tinh tế mặt là hạng thiện lương.
Cố gượng , nàng ngoan ngoãn đáp: “Dạ, thái thái.”
“Nha đầu con, gọi gì mà thái thái, xa lạ quá, cứ gọi một tiếng tam bá mẫu như Trinh nha đầu là .”
Nàng ngoan ngoãn đáp lời, “Dạ, tam bá mẫu.”
“Nghe con cũng định hôn sự, khi nào xuất giá định ngày ?”
Ôn Di mím môi, “Vẫn, vẫn … Vì tổ mẫu qua đời, phủ tổ chức đại sự cũng tiện.”
“Đó là điều chắc chắn.” Tam thái thái vỗ vỗ tay nàng , “ con ở tuổi thể trì hoãn nữa, kéo dài nữa thành lão cô nương thì ?”
“Chuyện cũng do con quyết định …”
Trước hôn sự đình trệ, nàng nếu tái giá thì sẽ .
Tam thái thái , nhướng mày, trong lòng tính toán.
Cũng khó trách nhà họ Ôn vội vã nối tình xưa, đến tiền đồ của con trai, chỉ riêng đứa con gái cũng thể kéo dài nữa.
Theo lý mà , nên trì hoãn lâu như , chẳng lẽ là lão gia tử tay?
Nghĩ cũng là thể.
Nàng đè nén tâm tư, lúc thấy con gái cùng Thôi Cửu Trinh tới, mấy ngày nay cứ thấy các nàng dính lấy , trong lòng vui mừng.
“Là biểu các con đến .” Nàng với Ôn Di, hai , “Hai đứa, trốn lười biếng , chị dâu các con ?”
“Chị dâu đang dỗ ca nhi ngủ ạ!”
Thôi Vân Anh buông tay Thôi Cửu Trinh , bước chân nhẹ nhàng đến gần hành lễ, dường như mới phát hiện Ôn Di, “Ơ, đây Ôn gia biểu tỷ ?”
Ôn Di gượng, dậy chào hỏi nàng và Thôi Cửu Trinh.
Tam thái thái kéo Thôi Cửu Trinh bên cạnh, “Biểu tỷ con đến, lát nữa nhớ dặn xuống bếp một tiếng, thêm vài món con bé thích ăn.”
“Vâng!” Thôi Cửu Trinh Ôn Di, “Biểu tỷ thích ăn gì, kiêng kị gì , sẽ cho dặn ngay.”
“Đều, đều , kén chọn lắm…”
“Thế ư, thì cho thêm mấy món hải sản ! Mùi vị tươi ngon, tổ phụ đặc biệt cho vận chuyển về đó.”
Nói , nàng liếc Ngọc Yên, đó cúi lui xuống.
“Nhị tỷ tỷ thiên vị!” Thôi Vân Anh bĩu môi chen , “Biểu tỷ Ôn đến là tỷ tỷ chỉ lo cho nàng , thèm để ý đến nữa .”
Thôi Cửu Trinh khẽ gõ trán nàng , “Ta còn thương ư, suýt nữa thì cho chạm đất chứ.”
“Thế thì dám , tỷ phu sẽ ghen đấy.”
Thôi Vân Anh lè lưỡi, ngay cả Tam thái thái cũng mắng một câu.
“Nha đầu con, cái gì cũng dám , ngay cả tỷ tỷ con cũng dám giễu cợt.”
“Người thật mà!”
Tam thái thái chỉ nàng lắc đầu, vẻ mặt như thể cách nào với nàng, ba thiết như , để Ôn Di bỏ mặc một bên.
Có chút khó xử, nhưng nhiều hơn là cảm giác cô đơn lạc lõng.
Ôn Di đột nhiên nghĩ tới, dường như cũng từng đối xử như với Thôi Cửu Trinh, giờ thì ngược .
Tam thái thái thấy đến lúc, liền kịp thời mở lời: “Tứ nha đầu từ nhỏ nuông chiều hư hỏng, năng việc chẳng để ý đến ai, nếu con vui, thì nể mặt mà đừng chấp nhặt với nó.”
Lời với Ôn Di, nàng , vội vàng cúi , “Không dám, tứ biểu tính tình thẳng thắn, đó mới là điều đáng quý.”
Tam thái thái gật đầu, vỗ vỗ vai hai bên cạnh, “Được , ở đây còn việc , các con đưa Di tỷ nhi tiếp đãi , lơ là đấy.”
Thôi Cửu Trinh đáp lời, thuận theo đó dậy.
Thấy , Ôn Di cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng thực sự ở thêm nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-310.html.]
Thôi Vân Anh đành theo, khi , nàng thấy mẫu khẽ : “Vừa thôi đấy.”
Nàng hừ một tiếng, giả vờ như thấy.
Mèo Dịch Truyện
Tam thái thái trừng mắt nàng , rốt cuộc cũng cách nào, suy nghĩ một chút, liền cho ma ma bên cạnh theo, để tránh nha đầu quá mức, đắc tội quá nặng.
Dù thì con gái , nó đức tính gì.
Những kẻ từng đắc tội với nàng , chỉ cần cơ hội là nàng sẽ dẫm đạp đến c.h.ế.t, nào điều gì là nên tha thứ, nên thu liễm chút.
là một nha đầu hỗn xược!
Ba khỏi viện, về phía thủy tạ, Thôi Cửu Trinh dặn dò hạ nhân sắp xếp, đợi đến khi các nàng đến, bên trong ấm áp, trong phòng bày biện hoa cỏ, nóng bánh ngọt đầy đủ.
Nơi gần cửa sổ đặt một cây đàn, Thôi Cửu Trinh liếc mắt , nghĩ thầm chắc là ý của Thôi Vân Anh.
“Muội đàn ư?” Nàng xuống đầu hỏi.
Thôi Vân Anh chọn một viên mứt ăn, gật đầu, “Nhị tỷ tỷ cùng tỉ thí, chán c.h.ế.t , như Thôi Nguyên Thục ở đây, còn thể khoe khoang vài phần.”
“Nha đầu con, sợ đắc tội với ?”
“Nhị tỷ tỷ thương , sẽ chấp nhặt !”
“Ồ?”
Thôi Cửu Trinh hừ một tiếng, đà lấn tới, chính là đến loại như nàng .
Thôi Vân Anh gảy nhẹ vài cái, ngẩng mắt Ôn Di, “À đúng , Ôn biểu tỷ những năm thiết nhất với Thôi Nguyên Thục, chắc hẳn cầm nghệ cũng tệ nhỉ?”
Ôn Di sắc mặt tái , gượng gạo kéo khóe môi, : “Ta nào thể sánh với Nguyên Thục…” Nói đến đây, nàng đột ngột dừng , vội : “Ý của là, giỏi âm luật, khiến tứ biểu thất vọng .”
Khóe môi Thôi Vân Anh nhạt , lạnh lùng hừ một tiếng, động đến đàn nữa.
“Ôn biểu tỷ cùng Thôi Nguyên Thục quả nhiên tình tỷ thâm sâu, từ thấy hình ảnh bất ly, nàng đông ngươi tây, nay nàng là ch.ó nhà tang, ngươi vẫn còn nhớ mãi quên.”
“Tứ biểu !” Ôn Di sắc mặt , “Chuyện của và Thôi Nguyên Thục qua , ngươi hà tất giữ mãi buông?”
“Ta giữ mãi buông?”
Thôi Vân Anh tức giận bật , nàng liếc Thôi Cửu Trinh đang ung dung ăn mứt trái cây, thầm bực bội nàng chịu giúp một câu.
Tuy nhiên, nàng vẫn định buông tha Ôn Di, “Ta vì buông? Khi các ngươi từng chọc ghẹo , nào dễ chuyện như bây giờ.”
Trước ỷ nhỏ tuổi mà bắt nạt, giờ thì hết khí thế, mềm giọng, thật nực .
Ai cho nàng cái thể diện đó?
“Chuyện cũ, là đúng.” Ôn Di xong liền dậy, hành lễ với nàng, “Cũng xin tứ biểu tha thứ cho !”
Nàng sắc mặt trầm tĩnh, lễ hành hề chút tình nguyện nào.
“Cả Trinh biểu nữa…”
Thôi Cửu Trinh hàng mi khẽ động, ngẩng mắt nàng, chỉ thấy Ôn Di cũng đang nàng.
Thôi Vân Anh nghẹn một ở họng, nàng còn bắt đầu mà!
Sao nhận sai ?
Vô vị!
Nàng lẩm bẩm một câu, về phía Ôn Di, “Nhận một cái sai là xong ? Vậy đ.â.m ngươi một dao, nhận , ngươi tha thứ cho ?”
“Nếu ngươi , cũng thể!”
“Ngươi…”
“Thôi !” Thôi Cửu Trinh nâng chén nhấp một ngụm, “Hôm nay biểu tỷ là khách, chớ để mất lễ , những ân ân oán oán nhắc chi, sợ còn đủ chướng mắt ?”
Thôi Vân Anh bĩu môi, bước hai bước đến bên nàng xuống, trừng mắt Ôn Di một cái.
“Ngươi xem những lời nàng , chỉ e còn đang với Thôi Nguyên Thục kìa!”
Nói xong, nàng hừ lạnh một tiếng, “Muốn với Thôi Nguyên Thục, bám víu Thôi gia, nào chuyện như ?”