Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 293:--- Độc đáo ---

Cập nhật lúc: 2025-10-13 07:58:02
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Không thể , Thôi Cửu Trinh vẫn thích điều đó.

 

Nàng tạm thời hứng thú với tình yêu dịu dàng như nước chảy, càng thích sự nồng nhiệt che giấu.

 

Có lẽ về họ sẽ trở thành như , nhưng hiện tại chỉ cần tràn đầy nhiệt huyết là đủ.

 

Ai mà chẳng từng ảo tưởng về một đoạn tình duyên oanh liệt, nàng đương nhiên cũng ngoại lệ.

 

Sự quấn quýt của hai khiến Thẩm Mậu Quân và Thái tử rùng .

 

Ngọt ngào đến phát ngán.

 

Đi đến một con phố khác, Thôi Cửu Trinh và Thái tử thể ăn thêm gì nữa, bèn trong một tửu lầu uống nghỉ chân, phía là đài đoán đèn đố chữ.

 

lúc náo nhiệt, lâu , bước lên đài, liên tiếp thách đấu tất cả , xung quanh đều là tiếng hò reo cổ vũ.

 

Tay Thôi Cửu Trinh đang nâng chén khựng , nàng nhận bóng dáng đó, cả giọng của nàng nữa.

 

Khác với những nàng từng gặp đây, lúc Chư Tú đài, vẫn kiều diễm linh động, nhưng sự tự tin bình thản gương mặt nàng là điều đây .

 

Ánh mắt nàng trong trẻo, mang theo vài phần kiêu ngạo, nhưng khiến khác chán ghét, ngược còn một khí chất độc đáo.

 

Tin rằng những ai thấy đều sẽ chú ý vài phần, mà lầu , e rằng ít đang dõi theo nàng .

 

Thôi Cửu Trinh về phía Tạ Phi, gần như cùng lúc đó, cảm nhận ánh mắt của nàng, liền .

 

“Sao , chân nàng vẫn còn đau ?” Chàng ân cần hỏi, trong mắt chỉ bóng hình của nàng.

 

Thôi Cửu Trinh khẽ thở phào, lắc đầu gật đầu: “ chút đau nhức.”

 

Nghe , ánh mắt Tạ Phi dịu , bất ngờ đưa tay nâng chân nàng lên, tay áo rộng, cởi giày xoa bóp qua lớp tất lụa.

 

Bị giật !

 

Thôi Cửu Trinh nhất thời , chỉ ngây .

 

Tạ Phi thì chẳng bận tâm, nhớ đôi chân thật sự , lớn hơn lòng bàn tay một chút, thon thả trắng nõn, các ngón chân tròn trịa như ngọc.

 

Thậm chí còn từng hôn lên đó, khi nàng say đến mức phân biệt ngày đêm.

 

Thẩm Mậu Quân một lúc, cảm thấy Chư Tú phía khá tài hoa, lâu thấy tiếng bàn tán từ khung cửa sổ mở bên cạnh, lúc mới hóa đó là cô nương nhà họ Chư.

 

Chư gia?

 

Hắn chợt nhớ điều gì, đang định về phía Tạ Phi, thì thấy đang cúi đầu xoa bóp chân cho Thôi Cửu Trinh, lòng chợt nhói lên.

 

Đệ từ nhỏ xem như thần tiên mà nuôi dưỡng, thiếu chút nữa là ngày ngày uống gió sương, giờ phút sa sút đến mức hầu hạ nữ tử.

 

Tạ Phi, tôn nghiêm của một nam nhi của ?

 

Hắn lẩm bẩm vài câu trong lòng, thở dài một tiếng, nữa xuống phía .

 

Chư Tú giành giải nhất, thắng một chiếc cung đăng vô cùng lộng lẫy và xinh , khiến xung quanh đều vỗ tay tán thưởng.

 

Thái tử thấy thú vị, cái gì mà câu nệ chữ nghĩa, một mùi vị chua loét.

 

Khi rời , Chư Tú ẩn trong đám đông, ánh mắt thẳng tắp về một khung cửa sổ đang mở tửu lầu.

 

Người bên trong hiện rõ trong tầm mắt, nhưng nàng mãi chẳng ngẩng đầu lên.

 

Không lâu , liền múa đèn đến, khác với màn diễu hành lúc , nhóm còn múa lân nữa.

 

Mèo Dịch Truyện

Thôi Cửu Trinh lúc mới thấy hóa đối diện một lâu mới mở, nhân dịp Thượng Nguyên lúc náo nhiệt.

 

Vì vị trí , nhất thời, khách khứa chật ních.

 

Thẩm Mậu Quân đảo mắt, : “Các ngươi lâu đối diện lai lịch gì ?”

 

Thái tử đang xem múa lân say sưa, nể mặt hỏi một câu: “Lai lịch gì?”

 

Chàng chẳng bận tâm, chẳng lẽ lai lịch lớn hơn !

 

“Đó là do Trương gia mở.” Thẩm Mậu Quân “vút” một tiếng khép quạt, dùng cán quạt chỉ chỉ: “Vốn dĩ đối diện là một tửu tứ, rượu nhà họ truyền ba đời, danh tiếng , chỉ là thời gian Trương gia để mắt tới, liền dùng uy h.i.ế.p và dụ dỗ, đoạt mảnh đất .”

 

Nghe , nụ mặt Thái tử liền nhạt .

 

“Trương gia kiêu ngạo đến thế ?” Chàng chút bất mãn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-293-doc-dao.html.]

 

Vốn dĩ mấy thiện cảm với Trương gia, giờ họ ngang nhiên cướp đoạt tài vật của khác, càng tệ hơn.

 

“Trương gia việc, xưa nay vốn màng đến khác.” Tạ Phi mở miệng .

 

Vì yêu cầu của Thôi Cửu Trinh, cũng buông chân nàng xuống, nàng giày.

 

Người đó sai mang nước đến, tự tay rửa sạch tay cho , lau khô.

 

Tạ Phi dậy, liếc lâu đối diện: “Trời còn sớm, nên về thôi.”

 

Thái tử vẫn còn đang , mặt rõ biểu cảm gì, lời Tạ Phi , chỉ đành dậy.

 

“Trời vẫn còn sớm mà! Trên phố vẫn tan mà!”

 

Chàng lẩm bẩm.

 

“Đường xá tắc nghẽn, đợi đến khi về phủ e là cuối giờ Hợi .”

 

Tạ Phi cho cơ hội phản đối, tối nay ngoài một chuyến, chẳng mua bao nhiêu đồ vật sớm đưa về phủ .

 

Nếu còn nán , e rằng chẳng khi nào mới kết thúc.

 

Bọn họ thì , nhưng Thôi Cửu Trinh là một cô nương, thể sánh với bọn họ, mệt mỏi thì .

 

Chẳng còn cách nào khác, một hàng đành chuẩn trở về, Thẩm Mậu Quân dường như sớm đoán thấu tâm tư của , lắc đầu, từ chối đồng hành cùng họ.

 

Hắn đúng lúc còn việc khác, cần vội vã trở về.

 

Thấy “vút” một tiếng mở quạt chậm rãi phe phẩy, thỉnh thoảng nữ tử về phía , e lệ ngại ngùng, ánh mắt dịu dàng.

 

Ý tứ rõ ràng.

 

Thôi Cửu Trinh tặc lưỡi một tiếng, cái tên khoe mẽ , giữa mùa đông giá rét cũng ngày ngày cầm cái quạt rách, đông c.h.ế.t chứ.

 

Trước khi , Thẩm Mậu Quân đột nhiên : “Có cần điều tra cô nương nhà họ Chư ?”

 

Lời với Tạ Phi, hơn nữa còn tránh mặt Thôi Cửu Trinh.

 

Hắn nghĩ chuyện trùng hợp đến thế, trùng hợp, thì mục đích của nàng rõ ràng.

 

Tạ Phi liếc một cái, gì, nhưng sự ăn ý nhiều năm của hai khiến hiểu rõ.

 

“Được, chuyện cứ giao cho ca ca.” Thẩm Mậu Quân một tay phe phẩy quạt xếp, một tay vỗ vỗ vai .

 

Tạ Phi ghét bỏ lùi xa một chút: “Đừng chạm !”

 

Thẩm Mậu Quân nghẹn lời, giận dỗi trừng mắt một cái.

 

“Cũng chỉ Thôi đại cô nương mới chịu nổi .”

 

Nói đoạn, lớn tiếng gọi một tiếng, dẫn theo gia nhân rời .

 

Thôi Cửu Trinh quả thật mệt mỏi, theo Thái tử chơi điên cuồng cả một buổi tối, lên xe liền cảm thấy chỗ nào cũng nhức mỏi, rõ ràng lúc còn thấy gì.

 

Cuộn trong lòng Tạ Phi, Thôi Cửu Trinh lâu liền nghiêng đầu ngủ .

 

Mã xa giảm tốc độ, lảo đảo thật lâu mới đến Thôi phủ.

 

Trước cửa hông, Tạ Phi ôm Thôi Cửu Trinh xuống, đặt lên kiệu, lúc mới thời gian dặn dò Cẩm y vệ: “Các ngươi đưa Thái tử về, động tác nhẹ nhàng một chút.”

 

Một lĩnh mệnh, cõng Thái tử nhẹ nhàng trong cửa, hóa cũng ngủ , tinh lực dù dồi dào đến mấy, rốt cuộc cũng chỉ là một hài tử mười ba tuổi.

 

Sáng dậy sớm như , tối chơi điên cuồng cả một đêm.

 

Không mệt mới là lạ.

 

Ngày hôm , đợi đến khi Thôi Cửu Trinh mở mắt, là cuối giờ Thìn , nàng cựa quậy, chỉ cảm thấy quá nhiều đường, m.ô.n.g cũng chút đau nhức.

 

Chân thì vẫn .

 

Nằm bò bàn xoa xoa món quà Tạ Phi tặng nàng một lúc, đó là bức họa nàng say rượu vật vã, chút diễm lệ, nhưng ảnh hưởng lớn đến phong nhã.

 

Mỗi một chi tiết đều tinh xảo vô cùng.

 

Đẹp hơn tất cả những bức họa mỹ nữ mà nàng từng thấy.

 

Nàng luyến tiếc sai cất giữ cẩn thận, dùng cháo yến sào do Dư ma ma hầm, tranh thủ : “Một lát nữa ma ma xoa bóp cho một chút nhé! Tối qua mệt quá, thể chút nhức mỏi.”

 

 

Loading...