Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 289:--- ---

Cập nhật lúc: 2025-10-13 07:57:57
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

“Vậy nên, đáng lẽ lấy lòng nàng ?” Ôn Di ngước đôi mắt đẫm lệ , “Nàng tự đối xử với nhà chúng thế nào, ngươi thấy, như còn cúi hạ giọng lấy lòng nàng ?”

 

“Tiểu , nay như xưa, tình cảnh Ôn gia, đều thấy .”

 

Thật lòng mà , những lời như quả thực khó mở lời, nhất là đối với một sách như Ôn Thao.

 

chẳng cách nào khác.

 

Ôn gia cần Thôi gia, đúng hơn, cần thái độ của Thôi gia.

Mèo Dịch Truyện

 

“Hãy nghĩ đến nhị ca của , nghĩ đến mẫu , nếu chúng vững , chừng còn thể đón bà về.”

 

Khi xưa Ôn phu nhân đưa đến trang trại, cũng chẳng khác gì hưu thê.

 

Ôn Di câu , nàng hé miệng, nhưng nên gì.

 

quả thật là lọt tai, thấy , Ôn Thao cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

“Về chuẩn ! Hai ngày nữa, cùng đến đó.”

 

Ôn Di đành đồng ý, khi , nàng thoáng qua trưởng đang nguyên tại chỗ, còn vẻ tự tin, ung dung như xưa, chỉ còn đầy vẻ mệt mỏi đè nặng .

 

Lại nghĩ đến Ôn Kỵ rời nhà về biên cảnh, nhất thời trong lòng chua xót khôn nguôi, hốc mắt tràn ngập nước mắt ấm nóng.

 

Chẳng chỉ là khiêm nhường hạ , lấy lòng Thôi Cửu Trinh !

 

Nàng .

 

Một ngày Thượng Nguyên, Ôn Thao sớm dẫn Ôn Di đến Thôi gia bái phỏng, Thôi gia còn ngăn cản nữa, để bọn họ .

 

Trong Hiệp Phương Trai, hai đợi một chén , mới thấy Thôi Cửu Trinh chậm rãi đến muộn.

 

Ôn Di nắm chặt khăn tay, nếu như , nàng nhất định nhịn , nhưng bây giờ nàng còn gượng .

 

“Trinh biểu …” Nàng lấp bắp , cùng Ôn Thao hành lễ với nàng.

 

Hôm nay Thôi Cửu Trinh mặc một chiếc áo kép cài đối, nền trắng in hoa xanh biếc, vạt là váy dệt kim màu lam.

 

Dung mạo nàng so với đây thêm phần rạng rỡ, kết hợp với búi tóc tiên cài trâm vàng bộ diêu, trang điểm thanh nhã, nhưng thể che lấp vẻ kiều diễm chói mắt.

 

Ôn Di đến ngẩn đôi chút, càng lúc càng thấy nàng giống với trong ký ức của . Đến tận bây giờ, nàng thậm chí còn sắp thể nhớ nổi dáng vẻ của Thôi Cửu Trinh đây .

 

Vài xuống trở , Như Vân một bên sai chén , dọn thêm vài món bánh ngọt, món nào cũng tinh xảo vô cùng.

 

Khi bày lên mâm vẫn còn bốc nóng, hẳn là mới lò, mùi thơm ngọt ngào tức thì lan tỏa khắp sảnh.

 

Thôi Cửu Trinh nhấp một ngụm , hỏi: “Đại biểu và biểu tỷ hôm nay đến đây, chuyện gì ?”

 

Ôn Thao khẽ khựng , trong mắt nàng rõ ràng là sự xa lạ và thờ ơ.

 

Người hầu trong nhà đều mặt, khiến chút khó xử.

 

chuyện.” Hắn : “Tháng năm sẽ xuất giá, nghĩ bằng nhân lúc Thanh minh, chúng cùng bái tế tổ mẫu.”

 

Thôi Cửu Trinh ban đầu quan tâm mục đích đến, nhưng hiện giờ xong, thu vẻ mặt.

 

Ôn Thao thấy, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

“Tổ mẫu khi qua đời vẫn luôn nhắc đến , trong đám tỷ chúng , nỡ xa nhất, nhân lúc khi xuất giá, hãy thăm bà !”

 

Thôi Cửu Trinh từ chối, nàng nghĩ đến vị ngoại tổ mẫu , dáng vẻ khi mới gặp, dáng vẻ khi phát bệnh, cuối cùng là dáng vẻ giường bất động.

 

Nàng điều , những điều Ôn lão phu nhân đối với nàng, nàng đều ghi nhớ, chính vì lẽ đó, nàng càng thể tha thứ cho Ôn gia che giấu chuyện Ôn Tuệ Nhàn.

 

Chỉ vì danh tiếng nực , ngay cả chân tướng cái c.h.ế.t của Ôn lão phu nhân, bọn họ cũng thể ngơ.

 

Không thối nát thì là gì?

 

“Ta hỏi các ngươi, t.h.i t.h.ể của Ôn Tuệ Nhàn do các ngươi thu liễm ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-289.html.]

 

Đối với lời nàng , sắc mặt Ôn Thao hề chút ngạc nhiên, như thể sớm liệu .

 

Hắn : “Không hề, ngày đó phụ sai khiêng ngoài .”

 

Thôi gia từ hôn nàng , mà nàng chuyện như , Ôn gia đương nhiên cũng thể dung túng nàng .

 

Ngay cả khi Ôn Đại lão gia vì danh tiếng của Ôn gia mà ém nhẹm chuyện .

 

Trong lòng Thôi Cửu Trinh cuối cùng cũng dễ chịu hơn chút, nàng đồng ý chuyện , “Chuyện bái tế, sẽ .”

 

Ôn Thao , gật đầu với nàng, “Có thể thấy đến bái tế, tổ mẫu suối vàng mà cũng hẳn là vui mừng.”

 

Thôi Cửu Trinh mím môi, trả lời.

 

Đối với chiêu bài tình của , nàng , chỉ là vì ngoại tổ mẫu của nàng, nàng nguyện ý nể đôi chút thể diện mà thôi.

 

Ánh mắt lưu chuyển, nàng sang Ôn Di trầm mặc hồi lâu, như thể mới nhớ nàng, : “Vẫn biểu tỷ hôm nay đến đây, lâu gặp .”

 

Ôn Di đang cúi đầu suy nghĩ gì đó, nàng nhắc đến , khỏi chút căng thẳng.

 

, đúng là lâu gặp…”

 

Nàng miễn cưỡng , ánh mắt chạm đôi mắt thăm thẳm của Thôi Cửu Trinh, hiểu , vô thức liền tránh .

 

Nghĩ đến mục đích đến đây, nàng nở nụ , cũng chân thật hơn vài phần, “Trinh biểu lâu gặp, càng ngày càng xinh đáng yêu , bây giờ bên ngoài đều đồn rằng dung mạo của rạng rỡ, kinh thành ai thể sánh bằng !”

 

Đây là lời nịnh nọt rõ ràng.

 

Trong mắt Thôi Cửu Trinh thoáng hiện ý , nàng nhỏ nhẹ: “Vậy so với Thôi Nguyên Thục từng nổi danh khắp nơi thì thế nào?”

 

Khoảnh khắc , cả Ôn Thao lẫn Ôn Di đều sững sờ.

 

Hai đôi mắt chứa ý của Thôi Cửu Trinh, nhưng ý chạm đến đáy mắt nàng.

 

Ôn Thao là đầu tiên hồn, khẽ ho một tiếng, : “Trinh biểu , đó xóa tên, hà cớ gì nhắc , chỉ thêm rước phiền muộn mà thôi.”

 

Thôi Cửu Trinh cong môi, ánh mắt chằm chằm Ôn Di, với Ôn Thao: “Nghe ý của Đại biểu , hẳn là từ đó về , từng qua với Thôi Nguyên Thục?”

 

“Tất nhiên là như .” Ôn Thao trả lời, tuy chuyện chút khó coi, nhưng cũng là sự thật.

 

Ôn gia lúc đó quả thật dính dáng gì đến Thôi Nguyên Thục nữa, càng chọc giận Thôi gia.

 

Bảo cũng , nịnh đạp cũng chẳng , tóm , Thôi Nguyên Thục và mẫu nàng quả thật là một sự tồn tại phiền phức.

 

Khi những lời , chú ý đến bàn tay nắm chặt khăn thêu của đang khẽ tái .

 

Thôi Cửu Trinh chú ý đến, nhưng chỉ cho qua.

 

Những tâm tư nhỏ nhặt và hành động vụng vặt của Ôn Di nàng điều tra rõ ràng.

 

Ôn Thao còn bái kiến Thôi Tuân, thêm vài câu liền rời .

 

Trong sảnh, ngoài đám nha hầu hạ thì chỉ còn Thôi Cửu Trinh và Ôn Di.

 

Hai đây mỗi gặp mặt đều hề hòa thuận, tuy còn đối chọi gay gắt, nhưng thật sự cũng chẳng khá hơn là bao.

 

Thôi Cửu Trinh cũng vội, chỉ thong thả thưởng thức vẻ mặt phức tạp của Ôn Di.

 

Cứ xem nàng thể chịu đựng đến bao giờ.

 

Do dự lâu, Ôn Di cuối cùng cũng mở miệng, nàng nhớ những lời dặn dò ở nhà, : “Trinh biểu rảnh ? Hay là đưa đến phòng hoa dạo một chút, nuôi nhiều hoa cỏ quý giá, thể cho xem một chút ?”

 

Khi nàng lời , chút cố ý lấy lòng, mang theo một chút dò xét.

 

Dáng vẻ cẩn trọng, quả thực khác xa với đây.

 

Thôi Cửu Trinh từ chối, nhận lấy chiếc khăn tay Như Vân đưa tới lau sạch vụn bánh ngọt dính tay.

 

Cong môi : “Tự nhiên thể!”

 

 

Loading...