Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 285:--- ---
Cập nhật lúc: 2025-10-13 07:57:53
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Chính nghẹn lời, nhanh chóng liếc những khác, may mà ai chú ý đến câu .
Hắn hắng giọng, nhận : “Đệ ngoan, nể mặt một chút.”
“Huynh trưởng đùa .” Tạ Phi gật đầu, “Thôi thúc phụ đang hỏi chuyện đó!”
Tạ Chính , vội vàng trả lời Thôi Tuân .
Nghe chỉ tinh thông thư pháp, mà ở âm luật cũng ít tạo nghệ, căn bệnh “ngứa tay” cũ của Thôi Tuân tái phát, liền dẫn Tạ Chính đến thư phòng tiền viện chuẩn tỉ thí một phen.
Hai nhiều nhất đều , trong sảnh chỉ còn tiếng Thôi Cửu Trinh và lão thái gia chuyện. Tạ Phi khẽ cong khóe môi, ngưng thần lắng .
“Mấy ngày nay chuẩn cho dọn dẹp Ba Tiêu Viên, chỗ đó để dùng cũng là lãng phí, còn Ô Đồng Uyển.”
Ba Tiêu Viên là nơi Thôi Nguyên Thục từng ở, Ô Đồng Uyển là của nàng , nhưng giờ một còn ở Thôi gia, mà nàng đang ở Đông Uyển, tự nhiên cũng định trở về nữa.
Thế nên dọn dẹp để tiếp khách, đợi trong tộc đến, cũng thể thể hiện sự coi trọng của bọn họ.
Lão thái gia gật đầu, : “Ba Tiêu Viên dọn dẹp để cho nữ quyến, ngoài còn dọn dẹp Trúc Lý Quán và Tiêu Tương Cư ở ngoại viện .”
Nói , ông liếc Tạ Phi: “Ô Đồng Uyển cứ giữ đó, lát nữa sai sửa sang một lượt, thêm một vài vật dụng, đợi các ngươi thành xong thì dọn đến đó.”
Trước khi xuất giá ở Đông Uyển cùng lão thái gia còn , thành chen chúc ở Đông Uyển cùng một chỗ, rốt cuộc cũng chút bất tiện.
Ô Đồng Uyển đủ lớn, vốn dĩ là viện tử đặc biệt xây cho Thôi Cửu Trinh, thêm một vài vật dụng, sửa sang một lượt thì vợ chồng bọn họ và những nô bộc ở đúng.
Thôi Cửu Trinh vì lời của lão thái gia mà ngây , gò má nhanh chóng ửng hồng.
Nàng lén lút liếc Tạ Phi với vẻ mặt thản nhiên, chút ngượng ngùng nắm chặt khăn tay.
“Đông Uyển chẳng cũng thể ở !” So với Ô Đồng Uyển, nàng vẫn thích Đông Uyển hơn.
Sân viện thoải mái, cũng đáng yêu, ngay cả đám gà vịt phía viện cũng đặc biệt thuận mắt.
“Ngươi ở mắt Cẩm Y Vệ ?” Lão thái gia khẽ nhấc mí mắt.
Thôi Cửu Trinh nghẹn lời, nghĩ đến chuyện , chút buồn chút tức giận.
“Lão sư đúng, Ô Đồng Uyển sẽ sai đến sửa sang, những thứ cần thêm thắt đều do Tạ gia lo liệu là .”
Mèo Dịch Truyện
Tạ Phi , để ở mặt đám ở Đông Uyển , ngay cả mật tùy ý cũng , còn luôn đề phòng bọn họ rình mò, sớm muộn cũng phát điên mất.
Có thể ngoài ở đương nhiên là nhất.
Nghe , lão thái gia phản đối, dù cũng là nơi bọn họ tự ở, gì tùy họ.
Thôi gia cũng ngoài.
Hai bọn họ đều chốt xong, Thôi Cửu Trinh còn thể gì nữa, đương nhiên là chỉ đành chấp thuận.
Đợi đến khi thời điểm thích hợp, Tạ Phi sai nhắn với Tạ Chính, hai hành lễ từ biệt lão thái gia và Thôi Tuân, liền chuẩn về phủ.
Thôi Cửu Trinh tiễn bọn họ đến tận cổng, Tạ Chính tự giác lên xe ngựa , để hai đối diện .
Trong gió lạnh, mỹ nhân thướt tha, đồng tử Tạ Phi dịu dàng hơn vài phần, nàng chắn gió: “Ta qua hai ngày nữa sẽ trở về, ngươi !”
“Vậy đợi trở về dẫn xem Ô Đồng Uyển nhé?”
Vừa nghĩ đến đó là nơi hai bọn họ sẽ ở, Thôi Cửu Trinh liền kìm mà vui mừng khôn xiết.
Tạ Phi gật đầu, khóe miệng cũng nở nụ , : “Được!”
Lần đợi nàng , Tạ Phi mới lên xe ngựa. Vừa trong xe ngựa, liền trưởng nhà trêu ghẹo : “Đây còn thành ! Đã cứ như thể tách rời , khó trách mẫu thường sinh con trai như ngươi cũng phí công.”
Ngày ngày cứ nghĩ chạy ngoài.
Tạ Phi xuống, sửa sang áo bào: “Mẫu còn , trưởng lớn chừng tuổi cũng phí công.”
“Hừ! Ngươi tiểu tử, luôn chịu thiệt thòi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-285.html.]
Tạ Chính mắng , , nhà là thật sự thích Thôi Cửu Trinh, trong mắt chút an ủi.
mà, nỗi buồn trong lòng cũng càng rõ ràng.
Hắn vén rèm xe ngoài, là một năm đông lạnh, như cũng bao nhiêu năm .
Trở về Tạ gia, hai cùng thỉnh an Từ thị. Sau đó Tạ Chính rời , Tạ Phi thì ở .
Kể chuyện sửa sang viện tử một lượt, Từ thị lập tức vỗ tay đồng ý: “Chuyện giao cho mẫu , ngươi cứ yên tâm, thiếu gì trong nhà đều sẽ bổ sung cho các ngươi.”
Nơi ở của con trai và con dâu, thì tất nhiên chăm sóc thật .
Thôi gia việc quả là mau lẹ, mới bàn xong, nay chọn địa điểm .
Uống một ngụm , Từ thị thấy Tạ Phi vẫn , bèn lấy lạ, “Ngươi còn lưu đây gì?”
Tạ Phi ngẩng mắt, : “Mẫu , từ nay về đừng cho dùng những thứ linh tinh nữa.”
Mấy ngày nay về phủ, rõ ràng cảm thấy bàn ăn thêm vài món canh hầm.
Dù cho lộ liễu.
Nhắc đến điều , ánh mắt Từ thị khẽ lóe lên, “Cái ... mùa đông, ăn nhiều canh hầm để ấm cơ thể thôi mà...”
“Vậy cũng cần lãng phí d.ư.ợ.c liệu.” Tạ Phi từng chữ từng câu : “Nhi tử đây vẫn khỏe mạnh!”
Từ thị nghẹn lời, nhất thời gì.
Bà cũng là vì cho ! Tuy thái y chẩn mạch , nhưng lỡ đây thì ?
Vẫn là nhờ bà bồi bổ , đây là đại sự truyền tông tiếp đại, thể lơ là.
Thấy dáng vẻ bà gì, liền mẫu lọt tai lời .
Tạ Phi mím môi, thêm, dậy vuốt vạt áo rời .
Ngày hôm , Vương đại nãi nãi và Chư Tú mang theo lễ mừng năm mới đến bái chúc, khi , Tạ Phi từ chính phòng thỉnh an xong.
Khi rời , vặn đụng hai .
Vương đại nãi nãi hầu như lập tức đoán phận của , đây phong thái của Tạ Phi ở kinh thành ai sánh bằng, còn cho là lời khoa trương.
Giờ gặp mặt, quả thật danh bất hư truyền, nàng liếc Chư Tú đang cúi đầu.
Hèn chi nàng chịu từ bỏ!
Nở nụ , nàng khẽ gật đầu hành lễ, đang định gì đó, thì thấy Tạ Phi lách qua nàng mà , thậm chí thèm liếc Chư Tú lấy một cái.
Nụ của nàng nhạt dần.
Quả là một lạnh nhạt, vô lễ đến thế.
Bà lão dẫn đường xin : “Vương đại nãi nãi chớ trách, nhị gia nhà chúng vốn tính tình như .”
Vương đại nãi nãi nhạt, gật đầu, nhưng gì.
Chư Tú nàng liếc bóng lưng Tạ Phi đang xa, cho đến khi Vương đại nãi nãi véo nàng một cái, nàng mới hồn.
“Cẩn thận đường , đừng nhầm!” Vương đại nãi nãi ý cảnh cáo.
Chư Tú mím môi, “Muội !”
Nàng chỉ lấy lạ, Tạ Phi dường như còn giống , nếu mấy gặp chỉ là lạnh nhạt, thì nàng cảm nhận một tia bài xích rõ ràng.
Là nhắm nàng !
Trong lòng suy đoán vài khả năng, nàng theo tỷ tỷ đến Đông thứ gian, bái kiến Tạ phu nhân Từ thị, ngoan ngoãn sang một bên.
Vương đại nãi nãi hàn huyên với Từ thị, nàng nhắc đến Tạ Phi, : “Vừa đến đây gặp nhị công tử, đương nhiên là tuấn tú, e rằng kinh thành ai sánh bằng.”
Nghe khác khen con trai, Từ thị đương nhiên vui mừng, : “Kinh thành , nhưng nghĩa là nơi khác , đặc biệt là vùng Giang Nam, tài nhiều vô kể, nó ! Cũng đến nỗi như .”