Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 25:-- Tâm Tư ---
Cập nhật lúc: 2025-10-12 08:48:47
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn đột nhiên xuất hiện mắt, Thôi Nguyên Thục đang dựa bụi hoa, sắc mặt càng đỏ hơn.
Nàng lông mi khẽ run, lưng .
“Ta cứ ngỡ trong mắt Diễn ca ca chỉ thấy mỗi đại tỷ tỷ thôi chứ!”
“Thục nhi lời chi, từ khi gặp nàng, trong mắt chỉ thể chứa mỗi nàng thôi.”
Hắn bước lên hai bước, nhặt xuống cánh hoa màu đỏ thắm rơi vai nàng, liên tục xoa nắn trong tay.
“Thật ?” Thôi Nguyên Thục khẽ , trong giọng mang theo sự ngọt ngào và vui sướng.
Nàng đầu , đôi mắt như nước mắt , vẻ ngưỡng mộ hề che giấu.
Sự thẳng thắn , như một đòn giáng nặng nề lòng Vương Diễn, khiến tâm tình dâng trào, khỏi bước lên một bước ôm nàng lòng.
“Thục nhi…”
“Diễn ca ca?”
Thôi Nguyên Thục chút ngạc nhiên, nhưng hề từ chối sự gần gũi của .
Ngược , nàng vì ôm chặt lòng mà cảm nhận tình yêu và sự trân trọng của .
Nàng tựa n.g.ự.c , khẽ cong môi .
Thứ , thì tranh giành, đúng ?
“Diễn ca ca.” Một lát , Thôi Nguyên Thục đẩy , ngẩng đầu : "Huynh thể ở lâu, nếu khác phát hiện thì ."
Vương Diễn khẽ siết chặt cánh tay, song vẫn theo lời mà buông .
Hắn thẳng mắt nàng, đưa tay vén lọn tóc mai bên má nàng, trầm giọng : "Rồi sẽ một ngày, sẽ để đường đường chính chính bên cạnh ."
Mắt Thôi Nguyên Thục ngấn nước, nàng khẽ cúi đầu chút ảm đạm: "Hôn sự của và đại tỷ, cùng lắm là sang năm lo liệu !"
Vương Diễn bóp cằm nàng, khiến nàng thẳng : "Hãy đợi , Vương Diễn cưới, từ đầu đến cuối chỉ !"
“Diễn ca ca…” Thôi Nguyên Thục rơi lệ, c.ắ.n môi : "Thục nhi tự với đại tỷ tỷ, nhưng nỡ từ bỏ , Thục nhi xa ?"
“Thục nhi của chỉ là thích thôi, thể xa?”
“ …”
“Suỵt!” Vương Diễn đặt ngón cái lên môi nàng, vô tình vuốt ve: "Mọi việc cứ giao cho là , Thục nhi cần lo lắng vì chuyện ."
Thôi Nguyên Thục , hồi lâu mới khẽ nhếch môi, gật đầu đồng ý.
Khi hai sắp chia tay, Thôi Nguyên Thục nhờ một việc: "...Mụ mụ từ nhỏ chăm sóc lớn lên, nay đại tỷ tỷ đuổi khỏi phủ, còn mang thương tích, lòng thực sự đành, Diễn ca ca thể giúp chăm sóc bà ?"
“Việc gì khó , cứ yên tâm là , sẽ đón bà về trang viên của để điều dưỡng.”
Nghe , Thôi Nguyên Thục : "Vẫn là Diễn ca ca đối với nhất."
“Muội đó! Chỉ là quá lương thiện.” Vương Diễn khẽ nhéo mũi ngọc của nàng, dù , nhưng thấy thời gian còn sớm, cuối cùng cũng thể ở .
Trước khi rời , đặt một nụ hôn lên trán nàng.
Thôi Nguyên Thục tại chỗ theo bóng lưng , mãi đến khi tiếng tiểu tư vọng tới, nàng mới chỉnh y phục lặng lẽ rời .
Chiều muộn, Vương Diễn sửa soạn xong xuôi, một bộ y phục mới, mới bái kiến Ôn thị.
Là chủ mẫu Thôi gia, là nhạc mẫu tương lai, Vương Diễn mực kính trọng bà.
Người cùng là Thôi Cửu Trinh, nàng vốn tới, nhưng nể mặt Ôn thị nên đành tới ứng phó.
Dẫu , khi thực sự hủy hôn, họ vẫn là vị hôn phu thê.
Cứ nghĩ đến hai chữ "vị hôn phu thê" là lòng nàng dâng lên một trận ghê tởm.
“Trinh nhi, Trinh nhi?” Ôn thị gọi hai lượt, Thôi Cửu Trinh mới hồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-25-tam-tu.html.]
Nàng chớp chớp mắt: "Mẫu gì ạ?"
Ôn thị chấp nhặt việc nàng thất thần, chỉ ôn tồn : "Vài ngày nữa là Tết Đoan Dương, con ngoài dạo chơi ?"
Mèo Dịch Truyện
“Đoan Dương?” Thôi Cửu Trinh ngưng thần, dấu vết liếc Vương Diễn đang đoan chính, dáng vẻ ôn hòa tuấn tú.
Nàng mím môi : "Nữ nhi thích ngoài, Mẫu cần bận tâm."
Ra ngoài ư, nàng ngoài gì? Để bước cạm bẫy của bọn họ, để tên lãng tử phong lưu của Trương gia bám riết, lòng bọn chúng ?
“Tết Đoan Dương náo nhiệt, trong thành chắc chắn sẽ hội chợ khắp phố, còn thể xem đua thuyền rồng nữa.”
Vương Diễn , mỉm nho nhã với nàng: "Ta đưa Trinh xem, nếu cảm thấy tiện, cũng thể đưa Thục theo. Đến lúc đó, sẽ phái thêm vài hộ vệ cùng, nhất định sẽ bảo vệ cho các ."
Ôn thị gật đầu: "Cũng tệ, lâu ngoài, chắc chắn bên ngoài náo nhiệt, Trinh nhi nếu thấy vật gì thú vị, nhớ kể cho Mẫu nhé."
Nếu là Thôi Cửu Trinh ngày , những lời thốt , nàng nhất định sẽ đồng ý ngay lập tức.
giờ đây, nàng cố gắng nén xuống khóe môi chế giễu: "Con cũng như Mẫu , thích náo nhiệt, nếu thực sự , chi bằng để ạ!"
Ôn thị khựng , liếc Vương Diễn: "Như tiện , tỷ tỷ con , nào lý do để đưa con chơi."
Vương Diễn gì.
Thôi Cửu Trinh giả vờ hiểu chuyện : "Chính vì con , nên mới nên mất hứng, nếu con , cũng tính là thất lễ, ?"
Nàng Vương Diễn, khẽ nhíu mày, dường như bất đắc dĩ : "Trinh cứ như thích ở cùng ?"
“Sao thế, chỉ thích náo nhiệt thôi, đông mắt tạp, ai gì, lỡ bẩn váy áo thì .”
“Có bảo vệ , thể để khác bẩn y phục của .”
Thôi Cửu Trinh trong lòng lạnh, nàng chính là sợ bẩn!
Tên khốn từ trong tâm ngoài gan đều mục nát, bẩn thì ai bẩn?
“Không phiền bận tâm , thực sự thích, là để ! Nàng thích náo nhiệt nhất, chắc hẳn cũng ngoài chơi.”
Thấy mục đích đạt , mắt Vương Diễn sâu hơn một chút, vẻ lạ.
Khi đón nàng ở cửa Ôn phủ thấy gì đó , ngày nàng luôn gọi "Diễn ca ca", nay một cũng thấy.
Hắn về phía Thôi Cửu Trinh, nàng cũng còn luôn lảng tránh, mà hào phóng đối diện với .
Đôi mắt trong suốt, mày như vẽ.
Trong lòng giật , cảm giác thoải mái như thấu, chỉ trong chớp mắt, dời mắt .
Thôi Cửu Trinh khẽ nhếch môi.
Muốn lừa nàng khỏi phủ, cũng xem thử chút tâm tư nhỏ nhen đó đáng giá trong mắt nàng .
Náo nhiệt thế nào mà nàng từng thấy? Có thời gian rảnh rỗi đó, chi bằng cùng lão thái gia câu cá, chẳng còn thoải mái hơn là ngoài chạy đông chạy tây ?
Hơn nữa, nàng vốn dĩ định những ngày sẽ dành nhiều thời gian hơn cho lão thái gia, chủ cũ , nhưng nghĩa là từng nghĩ đến.
Mỗi nàng đến Đông Uyển đều cảm thấy lòng thư thái.
Cũng thể nơi giống như điền viên đó thực sự khiến cảm thấy thanh nhàn.
Tóm , nàng thích nơi đó, cũng thích gần gũi với một lão thái gia như .
Trong sảnh nhất thời yên tĩnh, mấy đều thêm gì, Thôi Cửu Trinh đang định dậy cáo lui, thì hạ nhân thông báo, Thôi Nguyên Thục tới thỉnh an.
Nàng nhướng mày, vững vàng, mang theo một tia trêu chọc khó nhận , : "Vương công tử chi bằng hỏi Thục xem, nàng ?"
Vương Diễn lời nàng , là vì tiếng "Vương công tử" , vì ý nghĩa rõ ràng trong lời nàng, mà khẽ siết chặt ngón tay.
Hương gió thổi tới, một bóng dáng uyển chuyển xinh bước tới gần, phúc lễ : "Thục nhi thỉnh an Mẫu , đại tỷ tỷ, và Diễn ca ca."
Thôi Cửu Trinh xưng hô , khẽ nhếch môi, ánh mắt lưu chuyển, Ôn thị Vương Diễn.