Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 23:-----

Cập nhật lúc: 2025-10-12 08:48:45
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ôn thị cong khóe môi, ánh đèn mờ ảo, giai nhân vẫn như xưa.

 

“Ngài đừng quên là , xin quấy rầy ngài nữa.” Nói , nàng khẽ cúi hành lễ.

 

Thôi Tuân hồn, sai tiễn nàng ngoài.

 

Không qua bao lâu khi nàng rời , cho đến khi bấc đèn lay động, nổ một đốm lửa, y mới đặt cây bút vẫn còn nửa khô xuống.

 

Bát canh bên án thư nguội lạnh, nhưng y như quỷ thần xui khiến mà bưng lên đưa đến miệng.

 

Vừa miệng là một hương vị vô cùng quen thuộc, tay y run lên, đ.á.n.h đổ bát.

 

Không màng tới án thư dính canh, y vội vàng dậy chạy khỏi thư phòng.

 

“Lan Thanh——”

 

Dưới hành lang, phụ nữ khoác áo choàng trắng sen , trong ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt nàng lộ .

 

Thôi Tuân đẩy nhanh bước chân đến chỗ nàng, một tay nắm chặt đôi vai nàng, “Lan Thanh, là nàng ?”

 

Ôn thị cụp mắt xuống, “Lão gia, là ...”

 

Mấy chữ như một cây gậy nện mạnh, lập tức đ.á.n.h thức Thôi Tuân.

 

Y chợt buông tay, thần sắc dần dần bình tĩnh .

 

Nhìn phụ nữ đoan trang hiền dịu mặt, sắc mặt phức tạp.

 

Một lát , y , nhàn nhạt : “Trở về !”

 

Ôn thị ngẩng đầu, bóng lưng y rời , giọt lệ trong suốt cuối cùng cũng lăn dài má, loang lổ mặt đất như những đóa hoa.

 

Đêm tĩnh lặng như thể âm thanh đều phóng đại.

 

Nàng thấy một giọng vang lên trong lòng.

 

Đến mức , thể kìm nén!

 

Vài ngày , Thôi Cửu Trinh nhận những thứ mà Thôi Tuân sai gửi cho nàng.

 

Đó là một sổ sách mới cùng với địa khế và điền khế, ngoài còn thêm mấy sơn trang biệt viện.

 

Nhiều hơn so với của hồi môn của mẫu nguyên chủ, nàng , đây là sự bù đắp mà Thôi Tuân dành cho nàng.

 

Từ trong đó chọn khế ước bán của gia nô, nàng xong thư đưa tất cả các khế ước cho Ngọc Yên.

 

“Tìm một ngày bán hết !”

 

“Nhiều như , tiểu thư đều bán hết ?”

 

Ngọc Yên ngạc nhiên đón lấy chồng giấy khế ước dày cộp.

 

Giọng Thôi Cửu Trinh chút lạnh, “Những kẻ sớm hai lòng, vô dụng với , giữ gì?”

 

Cũng lời những khế ước bán , cũng là cho các nàng .

 

Trong phòng, mấy nha từ Thôi gia theo đến hầu hạ, đều dám nhiều.

 

Ngọc Yên cầm những tờ giấy đó, chỉ cảm thấy vô cùng bỏng tay.

 

Quay về nhất định là một phen thanh tẩy nữa .

 

Ngày hôm đó dùng bữa xong, Thôi Cửu Trinh cùng Ôn lão phu nhân và Từ thị chuyện, nhân cơ hội đề xuất từ giã.

 

“Mới qua mấy ngày, về ?” Từ thị : “Có Kỵ biểu ca con ức h.i.ế.p con , cho mợ , mợ sẽ dạy dỗ nó.”

 

Thôi Cửu Trinh lắc đầu, , Ôn Kỵ ngày nào cũng kéo luyện bài kỹ, ngược còn tìm nàng gây chuyện nữa.

 

Ôn Di và Thôi Nguyên Thục nàng càng để mắt, tuy kết ít ân oán, nhưng cũng tốn công sức gì.

 

“... Còn nhiều việc sắp xếp thỏa, cũng , của hồi môn của mẫu xảy vấn đề.”

 

Nghe nàng , Từ thị liền ngăn cản nữa.

 

Ôn lão phu nhân , nhất thời cũng gì, đang nghĩ gì.

 

lúc Thôi Cửu Trinh an ủi vài câu, lão phu nhân lên tiếng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-23.html.]

“Con và cứ hòa thuận êm , đừng tự chuốc lấy phiền muộn, con nàng ... cũng là nghiệt duyên!”

 

“Lão phu nhân!” Từ thị vội vàng liếc Thôi Cửu Trinh một cái, lệnh xuống , “Lão phu nhân phát bệnh , mau mau bưng t.h.u.ố.c tới.”

 

Cả gian phòng nha bà tử bận rộn.

 

Ôn lão phu nhân dường như thấy lời các nàng , chỉ nắm lấy tay Thôi Cửu Trinh, trong mắt thần sắc đau buồn, “Đây đều là nợ của , nợ nàng , nàng oán cũng ...”

 

“Lão phu nhân!” Từ thị đỡ bà, để bà thêm, “Trinh nha đầu, bệnh cũ của bà ngoại con tái phát , nơi e rằng nhất thời cũng lo cho con .”

 

Thôi Cửu Trinh gật đầu, “Mợ cứ lo việc, xin xuống chờ.”

 

Từ thị đáp ứng qua loa, cũng thời gian quản nàng.

 

Khi sắp rời , nàng đầu Ôn lão phu nhân đang giữa , như thể sự bận rộn trong căn phòng đều liên quan đến nàng.

 

Ánh mắt chạm , Thôi Cửu Trinh ngây một lát, Ôn lão phu nhân đang mỉm với nàng, còn vẻ mặt đau buồn như , mà tràn đầy bao dung và cưng chiều.

 

Nàng chớp mắt, khi , che khuất, các nha bà tử qua , cùng với một gian phòng đầy mùi thuốc.

 

Thôi Cửu Trinh còn do dự, rời .

 

Ôn lão phu nhân dường như quả thật bệnh .

 

Trở về viện của , Thôi Cửu Trinh bắt đầu sai thu dọn hành lý, nhiều nhất một hai ngày sẽ trở về phủ.

 

Minh Hương sắp xếp hành lý xong xuôi, hỏi: “Đại tiểu thư, chỗ nhị tiểu thư cần một tiếng , đến đây từng cùng, nếu về riêng, e rằng sẽ bàn tán chị em bất hòa.”

 

Thôi Cửu Trinh xua tay, “Ngươi cứ một tiếng là , nếu nàng cùng cũng , thì tùy nàng .”

 

Vốn dĩ hòa thuận, nàng cũng lười diễn trò mặt khác với nàng .

 

Minh Hương hiểu ý nàng, lời sắp xếp.

 

Nghe tin nàng sắp rời , nhà họ Ôn và Ôn Di phản ứng đều giống .

 

Trước đó lão phu nhân cho nàng tiền riêng, Ôn Di vốn còn mỉa mai nàng vài câu, mở miệng đại ca Ôn Thao quát dừng .

 

Là trưởng tử, cũng là trưởng, tự nhiên thể hiện khí độ nên .

 

“Nhị và tiểu gây phiền phức cho Trinh biểu , Trinh biểu thứ , lát nữa sẽ dạy dỗ chúng nó thật .”

 

“Vậy thì đa tạ đại biểu ca.”

 

Thôi Cửu Trinh khách khí, cũng tin sẽ thật sự dạy dỗ bọn họ, nhưng nào ngại nàng nhận lời chứ!

 

Quả nhiên, Ôn Di trừng mắt nàng, “Thôi Cửu Trinh, ngươi hổ ?”

 

“Di nhi!” Ôn Thao giận dữ, thấy sắc mặt trầm xuống, Ôn Di cũng dám gây chuyện nữa, chỉ tức giận đầu .

 

Mèo Dịch Truyện

“Di biểu tỷ hiểu chuyện, mong biểu chiếu cố nhiều.”

 

“Dễ !” Thôi Cửu Trinh : “Ta tự nhiên sẽ so đo với nàng .”

 

Nói , nàng Ôn Kỵ đang nghĩ gì đó, : “Nhị biểu ca nếu cơ hội đến phủ khách, Cửu Trinh nhất định cũng sẽ tiếp đãi ngươi thật .”

 

Bị nàng đến rợn cả , Ôn Kỵ lưng lạnh lẽo, tự nhiên hừ một tiếng, “Nhà các ngươi ho chứ!”

 

Để đến khách, nhất định là mang theo ý đồ xa gì, đều nghĩ khác cũng ngốc như nàng ?

 

Ôn Kỵ nghĩ , nhưng quên mất, mấy ngày ngốc nghếch trong lời xoay sở mấy bọn họ như chong chóng, suýt chút nữa thua đến cả quần.

 

Sáng hôm , Thôi Cửu Trinh chuẩn xong xuôi từ giã các trưởng bối nhà họ Ôn, ánh mắt nỡ nhưng thể giữ nhiều hơn của Ôn lão phu nhân, cùng Thôi Nguyên Thục rời .

 

Người tiễn họ cửa là nhà họ Ôn, Ôn Di lẽ nàng chọc tức nên đến.

 

Mấy đến cửa, liền thấy một trận vó ngựa lao tới.

 

Ngồi lưng ngựa là một thiếu niên, mặc cẩm bào màu xanh bảo thạch, áo lót màu trắng, tóc đen mặt ngọc, mày kiếm mắt sáng.

 

Dường như vội vàng quá mức, má lấm tấm mồ hôi.

 

Thấy Thôi Cửu Trinh và Thôi Nguyên Thục, thở phào nhẹ nhõm, một cái lộn mắt xuống ngựa, đáp xuống mặt hai .

 

Thôi Cửu Trinh nhướng mày, ánh mắt quét qua thiếu niên, trong lòng phỏng đoán.

 

Ôn Kỵ một bên bất mãn hừ một tiếng, kẻ như ch.ó cái từ đến mà dám càn cửa nhà .

 

 

Loading...