Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 218:--- ---
Cập nhật lúc: 2025-10-13 07:55:48
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tạ Phi…” Nàng gọi tên , nhưng hề giọng trở nên mềm mại, quyến rũ đến nhường nào.
Người nàng đôi mắt tối sầm, nhắm , giọng trầm khàn.
“Trinh Trinh ngoan nào, đừng cựa quậy nữa.”
Nói đoạn, hôn lên gò má ửng hồng của nàng.
Thôi Cửu Trinh khẽ nhíu mày, đành cam chịu nhắm mắt mặc cho loạn.
Cứ ngỡ tửu lượng của đến mức nào, hóa đều là giả vờ.
Chàng cùng nàng trán đối trán, khẽ mổ lên đôi môi đỏ mọng, “Trinh Trinh, chúng sớm thành , ừ?”
Thôi Cửu Trinh với ý thức còn mơ hồ, hàng mi khẽ rung.
Chẳng thấy điều gì, nàng mơ màng đáp: “Được…”
Trong mắt Tạ Phi hiện lên ý , vùi hõm cổ nàng, hít hà mùi hương u nhã nàng.
Dường như hít mãi đủ.
Sao thơm đến , mùi hương liệu, cũng mùi phấn son.
Độc nhất vô nhị.
Quả thực chỗ nào cũng , chỗ nào cũng khiến yêu thích.
Thôi Cửu Trinh thấy , còn hiểu, nàng trừng mắt , “Chàng chuẩn sẵn từ ?”
Tạ Phi cúi đầu cẩn thận lau cho nàng, liền ngẩng mắt , “Chỉ là để phòng khi cần dùng đến thôi.”
Phì! Tin mới là quỷ!
Cứ ngỡ là một chú cún con ngoan ngoãn, nào ngờ rõ ràng là một con sói nhỏ.
Thôi Cửu Trinh hậm hực nghĩ, mệt đến động đậy, đành mặc kệ hầu hạ .
“Dậy y phục.” Tạ Phi kéo nàng, đỡ nàng dậy.
Thôi Cửu Trinh vội vàng che vạt áo trễ nải ngực, “Ta, tự là .”
Nàng dù vẫn còn chút e thẹn, tiện cởi bỏ hết y phục mặt .
Tạ Phi nhướng mày, “Đâu đầu, nàng chỗ nào từng qua, chạm ?”
Một cái “soạt”, mặt Thôi Cửu Trinh đỏ bừng. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu , “Cái gì? Chàng, gì … khi nào?”
“Trinh Trinh nhớ ?” Tạ Phi ôm lấy eo nàng, vuốt ve đầy ẩn ý, “ nhớ rõ, tiếng ‘tỷ tỷ’ của Trinh Trinh… quả thực gọi cả trái tim mất.”
Thôi Cửu Trinh c.ắ.n môi, nàng cảm thấy, tiếng “tỷ tỷ” trong miệng , mới thực sự đòi mạng nàng?
Thất bại t.h.ả.m hại, nàng vùi mặt lòng , khẽ thúc giục: “Chàng mau lên , coi chừng đến nơi kịp.”
Tạ Phi cong môi, thuần thục cởi y phục của nàng, từng món từng món bằng bộ sạch sẽ.
Hạ sam vốn mỏng manh, cũng cần quá lâu, bởi , khi hai xong y phục, xe ngựa vẫn dừng .
Nghĩ đến chuyện đó, Thôi Cửu Trinh trong lòng thoải mái, “Nếu xa phu bên ngoài thấy thì .”
Bàn tay Tạ Phi vuốt lọn tóc mai của nàng khựng , : “Lát nữa sẽ cho nàng một nha thô sử khác.”
3. Thôi Cửu Trinh nhận điều bất thường, gật đầu đồng ý.
Đến khi tới Tây Thành, tiếng ồn ào càng lúc càng sôi động.
Trong mắt Ngọc Yên và những khác, chỉ cảm thấy tiểu thư nhà dường như gì đó khác lạ so với ngày thường, nhưng thể rõ là khác ở điểm nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-218.html.]
Trong mắt Tạ Phi ẩn chứa ý , đón nhận hết thảy những tính khí nhỏ nhặt của nàng. Nơi họ đang ở là một tửu lâu, tửu lâu xây dựa bờ sông, bởi nơi đây là náo nhiệt nhất.
Cũng chỉ kém Tây Uyển một chút, tuy các võ tướng b.ắ.n tên giải trí, nhưng nơi cũng tạm chấp nhận .
Đến khi nhã gian lầu tửu lâu, Thẩm Mậu Quân tiếng bước chân đầu , lập tức giương lên khuôn mặt rạng rỡ .
“Ôi, cuối cùng cũng đến .” Vừa , liếc Thôi Cửu Trinh, khẽ khựng .
Khóe mắt nàng vẫn còn vương màu ửng đỏ, ánh mắt đầy mê hoặc, bộ dạng còn hiểu.
“Trên đường chậm trễ ít nhỉ!”
Chàng Tạ Phi, khẽ gật đầu.
“Người đông, xe ngựa chậm.”
Thẩm Mậu Quân đảo mắt, cái tài dối chớp mắt thì chỉ là nhất.
Trong lúc hai chuyện, Thái tử bò cửa sổ, hồ bày biện mấy chiếc thuyền rồng, ven bờ ít đang đặt cược hò reo.
Chàng lập tức hứng thú, “Mau, đặt cược cho chiếc thuyền giữa của cô!”
“Chàng bạc ?” Thôi Cửu Trinh thấy hai lời , liền tự về phía Thái tử.
Lời khiến nghẹn họng, đảo mắt một vòng, “Lưu Cẩn!”
Người gọi tên mặt mày khổ sở, y cũng !
Thái tử khinh thường y một cái, nghèo đến thế, đó gọi mấy Cẩm y vệ đến, chuẩn bóc lột bạc ít ỏi bọn họ.
Thôi Cửu Trinh thấy đành lòng, ngăn , “Chỗ , đừng dùng của bọn họ.”
Đại lễ ngoài, ai mà chẳng mua chút đồ.
Nói đoạn, nàng bảo Ngọc Yên lấy một gói túi tiền, bên trong đầy ắp bạc, khiến Thái tử mắt sáng rực.
Mèo Dịch Truyện
“Nàng thật tiền.” Chàng mà thèm thuồng, nếu cũng bạc dùng mãi hết thì mấy.
Muốn gì thì , chơi gì thì chơi.
Thôi Cửu Trinh nghĩ đến chuyện của , cong môi : “Yên tâm, cũng sẽ thôi.”
Không chỉ , cả thiên hạ đều là của , loạn thế nào thì loạn thế đó.
Cẩm y vệ nhận lệnh cầm bạc đặt cược. Không lâu , cửa phòng gõ, Ngọc Yên mở cửa liền trông thấy một quý công tử, mỉm , đôi mắt hoa đào như .
“Thái tử điện hạ ở đây ?”
Ngọc Yên chợt bừng tỉnh, lập tức cảnh giác .
“Trương công tử!” Cẩm y vệ hiện hành lễ.
Người đến chính là Trương Cảnh, gật đầu, tự bước . Cẩm y vệ gì đó, nhưng ngại phận nên ngăn cản.
Tạ Phi và Thẩm Mậu Quân đầu , mấy liếc mắt , Trương Cảnh hành lễ : “Tạ nhị công tử, Thẩm công tử.”
“Ngươi đến đây gì?” Tạ Phi thần sắc nhàn nhạt.
“Tạ nhị công tử là , phụng mệnh nương nương, đến xem điện hạ, chẳng lẽ ư?”
Trương Cảnh vung quạt xếp, về phía cửa sổ, ở đó hai đang nhoài . Hắn nghĩ đến là ai, khẽ khựng , đôi mắt tối sầm.
Là đại tiểu thư Thôi gia !
Nữ nhân to gan , ngược cũng chút thú vị.
Lúc , Thái tử và Thôi Cửu Trinh đang tâm chú ý chằm chằm thuyền rồng đặt cược mặt hồ, miệng hò hét ầm ĩ.
Ven bờ một trận náo nhiệt vang trời, chỉ thấy một hồi trống chiêng dồn dập, thuyền rồng lướt nhanh mặt hồ, tựa mũi tên rời cung, rẽ sóng nước mà tiến tới.
“Thắng thắng , cô thắng ha ha ha…” Thái tử Thôi Cửu Trinh đang ủ rũ bên cạnh, hào phóng : “Yên tâm, bạc của cô sẽ chia cho nàng một nửa.”