Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 217:--- Đòi Mạng ---

Cập nhật lúc: 2025-10-13 07:55:47
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

Vì chuyện của Lưu Tương Uyển, Thôi Cửu Trinh mấy ngày liền vui vẻ cho lắm, cứ động một chút là lật kho, gói ghém vài vị t.h.u.ố.c bổ gửi cho nàng .

 

Nhìn thấy mỗi Lưu gia gửi tới lễ vật đáp , tuy quý giá, nhưng đều là thứ dụng tâm.

 

Nàng cầm lấy một chiếc bình phong nhỏ, đó thêu hình mèo đùa giỡn, những chú mèo trông sống động vô cùng đáng yêu, tiện tay đặt lên bàn.

 

Khi Như Vân bước thấy , cũng sáng bừng mắt, nhớ chuyện chính, nàng bẩm báo: “Tiểu thư, nô tỳ mới ngóng một chuyện.”

 

Thôi Cửu Trinh lười biếng liếc nàng một cái, “Chuyện gì ?”

 

Như Vân : “Vị ở biệt viện , hình như thai ạ.”

 

4. Thôi Cửu Trinh nghịch bình phong tay nàng ngừng , nàng vén mí mắt lên, “Ngươi chắc chắn ? Tin tức lấy từ ?”

 

“Nô tỳ từ Vương gia mà , Vương thiếu phu nhân cũng hề che giấu chuyện , vị ở biệt viện thai hai tháng .”

 

“Nàng lòng đến để ngươi ư, tất nhiên là mục đích . Ta thấy, đứa bé của Thôi Nguyên Thục e là giữ .”

 

Thôi Cửu Trinh dậy đến cửa sổ, yên. Phía nhà nàng trồng cây tỳ bà, mùa gần như chín, vài ngày nữa là thể nếm thử.

 

“Ý tiểu thư là, Vương thiếu phu nhân sẽ tay ?”

 

Như Vân theo nàng . Thôi Cửu Trinh chắp tay lưng, lẽ vì nhiều, nàng cũng thấy rõ ràng.

 

Nữ nhân Ngô thị tuyệt đối dễ đối phó, nàng là chính thê, thể cho phép Thôi Nguyên Thục sinh con .

 

Huống hồ, Thôi Nguyên Thục trong lòng của Vương Diễn, nếu thật sự để nàng sinh con, thì nàng cả đời cũng chẳng còn hy vọng ngóc đầu lên nữa.

 

Càng khiến nàng phiền lòng hơn, là Ngô thị chắc chắn sẽ kéo nàng xuống nước. Nữ nhân cũng đầu .

 

Hay là, tiên hạ thủ vi cường?

 

Ý nghĩ nảy , Thôi Cửu Trinh liền kiềm chế . Nàng nhíu mày, từ khi nào trở nên như . Ra tay với một đứa trẻ vô tội.

 

Nàng lắc đầu, xua những ý nghĩ tăm tối đó, khoảnh khắc tiếp theo liền thấy tiếng của Thái tử truyền đến.

 

“Đại cô nương xem, lão khắc cho cô con hổ , giống thật đấy.”

 

Thái tử ôm một con bạch hổ dài bằng cẳng tay bước , cứ thế khoe khoang.

 

Mèo Dịch Truyện

Tâm tư của Thôi Cửu Trinh cắt ngang, nhưng nàng trách , nghĩ đến năm ngoái cũng phủ lúc , trong mắt nàng thoáng hiện vẻ hoài niệm.

 

Nàng cũng ở đây tròn một năm .

 

“Chẳng chỉ là một pho tượng gỗ thôi , tổ phụ lập tức thể khắc cho mười pho.”

 

Nàng bĩu môi, thực trong lòng cũng chút tủi , phần của nàng?

 

Hiển nhiên, Thái tử cũng thấy, nên càng thêm đắc ý, lắc đầu : “Xem , lão vẫn là thương cô hơn!”

 

“Hừ! Ngươi nghĩ kỹ , đắc tội với thì ngươi lợi ích gì?”

 

Thái tử nghẹn lời, nghĩ đến mấy ngày Tết Đoan Ngọ , mỗi ngày đều một đống đồ ăn ngon chờ , liền chột .

 

“Cô, cô chỉ là đến thăm thôi, mấy ngày nay tâm trạng vui, ngày mai cô dẫn ngoài chơi nhé?”

 

Hắn hai mắt sáng bừng, Thôi Cửu Trinh cần cũng rõ ràng là bản ngoài chơi.

 

Tuy nhiên, cũng .

 

Nàng đồng ý xong, Thái tử càng thêm vui vẻ, ôm con bạch hổ trong tay chạy khoe khoang với khác.

 

Trong đại sảnh, tiểu tư đang dọn dẹp mùn cưa đất, cùng với một ít nước sơn màu.

 

Lão thái gia khi khắc xong bạch hổ vẫn dừng , mà cầm một khối ngọc sắp khắc xong, đó là chim bạc đầu và hoa mẫu đơn.

 

Tạ Phi thấy, dần hiểu ý tứ, trong lòng dâng trào xao động, nhưng mặt lộ dù chỉ một chút.

 

Lão thái gia thành nhát khắc cuối cùng, lấy dụng cụ mài giũa cẩn thận một lượt, lúc mới hài lòng thu tay, đem ngọc bội khắc xong cẩn thận đặt hộp.

 

“Hai ngày nay cần lên lớp, tự nghỉ ngơi !”

 

“Vâng...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-217-doi-mang.html.]

 

Tạ Phi đáp lời, Thái tử về, mở miệng kể chuyện ngày mai sẽ ngoài một lượt.

 

Lão thái gia ngăn cản, mà gọi Cẩm Y Vệ đến, dặn dò: “Ngày mai bảo Mưu Bân điều thêm theo Thái tử, Tết Đoan Ngọ đông mắt tạp, ít thì coi chừng .”

 

Cẩm Y Vệ lĩnh mệnh xuống, khỏi đại sảnh thì Tạ Phi gọi , suy nghĩ một chút liền hiểu : “Nhị công tử mang theo điểm tâm?”

 

Tạ Phi gật đầu, ném túi tiền cho : “Tìm xem gì mới mẻ, mang nhiều chút.”

 

“Vâng ạ!”

 

Cẩm Y Vệ nhận lấy túi tiền nhanh như chớp chạy mất.

 

Vì sắp đến Tết Đoan Ngọ, cửa sổ và cửa trong phủ đều cắm xương bồ và ngải diệp, tỏa hương thơm thanh mát thoang thoảng, vô cùng dễ chịu.

 

Thôi Cửu Trinh cầm mấy cái túi thơm thiên vị ai, mỗi một cái, đưa cho lão thái gia, Tạ Phi, và Thái tử.

 

Tuy do nàng thêu, nhưng là do nàng tự tay khâu, tính cũng coi như là nàng tự tay .

 

Thái tử tuy vẻ khinh thường, nhưng từng tháo xuống, đến giữa trưa, Đông Viện phát nhiều bánh ú, trong phủ cũng vô cùng náo nhiệt.

 

Thôi Cửu Trinh đặc biệt cho phép nghỉ, thả một ngoài chơi.

 

Trong đại sảnh, sớm chuẩn một bàn lớn đầy thức ăn, bàn còn hai bình rượu hùng hoàng, Thôi Tuấn hôm nay cung , nên uống rượu cùng là Tạ Phi.

 

Lão thái gia tâm trạng , một bình rượu cạn đáy, mặt Tạ Phi cũng ửng men rượu, chỉ thôi cũng đủ khiến say lòng.

 

Thôi Cửu Trinh nuốt nước bọt: “Tổ phụ, nếu cứ uống nữa, hôm nay e rằng thể ngoài .”

 

Lão thái gia , vuốt vuốt chòm râu, Tạ Phi gì, cúi đầu xuống.

 

Thôi , thôi , cháu gái giờ khuỷu tay hướng ngoài .

 

“Tiên sinh , thì đổi cô đến uống cùng lão .”

 

Thái tử mắt nhanh tay lẹ chộp lấy chén rượu, nhưng nhanh hơn là Thôi Cửu Trinh.

 

Nàng đoạt lấy chén rượu, với lão thái gia: “Cháu gái cũng kính tổ phụ, chúc tổ phụ vạn phúc an khang!”

 

Nói xong, nàng một cạn sạch.

 

“Hay lắm, lắm!” Lão thái gia vuốt vuốt chòm râu, từ trong lòng lấy một hộp gỗ đàn hương đưa cho nàng: “Xem xem thích .”

 

Thôi Cửu Trinh hai mắt sáng rỡ, vội vàng nhận lấy mở .

 

Vừa , là một khối ngọc bội, điêu khắc tinh xảo, hình như là chim và hoa, nàng ôm chặt lấy: “Tạ ơn tổ phụ, cháu gái thích nhất .”

 

Nàng đeo lên , từ nay về sẽ tháo nữa.

 

Tạ Phi một bên , vẻ cưng chiều càng sâu đậm, nàng lẽ vẫn ý nghĩa của miếng ngọc bội .

 

Nghĩ , về phía lão thái gia, nheo mắt hiền từ.

 

Chàng cụp mắt, cúi hành lễ.

 

Sau khi dùng bữa cùng lão thái gia, một đoàn liền thu dọn chuẩn ngoài.

 

uống rượu, Thôi Cửu Trinh bên cạnh Tạ Phi vẫn ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.

 

Nếu là ở khác, nàng chắc chắn sẽ ghét bỏ, nhưng ở , nàng thấy mùi hương nào cũng dễ chịu.

 

Tạ Phi dường như phản ứng chậm chạp, nghiêng đầu đáp một câu: “Cũng , chậm trễ việc gì .”

 

Nghe , thấy bước chân vững vàng, đoán chắc là .

 

Đến khi lên xe ngựa, nàng còn vững một từ phía đè chặt, thở nóng bỏng phả tai nàng, khiến eo nàng tê dại.

 

“Tạ Phi?”

 

Nàng đầu, nhưng phía siết chặt eo nàng.

 

Bên tai nàng vang lên giọng khàn khàn và trầm thấp của , mang theo mùi rượu: “Tỷ tỷ chẳng thương yêu , ... để thương yêu một chút ?”

 

Trong lòng Thôi Cửu Trinh run lên bần bật.

 

Thật là mạng mà!

 

 

Loading...