Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 199:-- Bất Xỉ ---

Cập nhật lúc: 2025-10-13 01:04:42
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

Mã Cầm gạt tay nàng , đảo mắt, ghé sát : "Sao, còn bí mật gì mà ?"

 

Chẳng lẽ là liên quan đến Tiêu Uyển Quân?

 

Nghĩ , nàng lập tức hứng thú, nhất định bám lấy Thôi Cửu Trinh bắt nàng kể cho .

 

Không cãi nàng , Thôi Cửu Trinh đành : "Ngươi Trương Cảnh và Tiêu Uyển Quân quá khứ gì ?"

 

"Hai bọn họ?"

 

Mã Cầm nghĩ nghĩ, hình như từng quá khứ gì cả!

 

"Chẳng lẽ, giữa hai bọn họ ?"

 

"Ta cũng chắc chắn lắm."

 

"Ngươi ở phía thấy gì đó chứ?"

 

Mã Cầm nghĩ đến hôm nay tiền viện cũng đến ít , bữa tiệc thưởng hoa của nhà vốn dĩ là vì hôn sự của trưởng mà tổ chức.

 

Trương Cảnh đến phủ, cũng chuyện gì lạ lùng, với phận của , chẳng lẽ còn ai dám đuổi ?

 

"Chuyện của Tiêu Uyển Quân, thực sự hiểu nhiều, mà hai gì liên quan, cũng từng ."

 

Mã Cầm xoa cằm suy tư.

 

" mà, Tiêu Uyển Quân và Chương gia từ nhỏ định hôn sự, ngươi đó, Chương gia là một thế gia thanh quý, công tử Chương gia cũng là một tài năng hiếm ."

 

Thôi Cửu Trinh nhướn mày, "Ừm, , Tiêu Uyển Quân gả cũng tệ."

 

"Hừ, đó là lẽ đương nhiên ." Mã Cầm bĩu môi, "Cũng xem tổ phụ nàng thế nào..."

 

Giữa lời đầy vẻ khinh thường, Thôi Cửu Trinh nàng lầm bầm mới hiểu rõ.

Mèo Dịch Truyện

 

Thân là cháu gái của Tiêu Phương, thể xem là lương thần, nếu gả Chương gia thanh quý như , e rằng cũng thể đến dự tiệc của Mã gia.

 

hai nhà cũng hợp lắm.

 

Chỉ là, phận của Chương gia , nếu Thôi gia mà nguyên chủ trải qua kết cục thê thảm, thì Chương gia cũng kém cạnh.

 

Lão thái gia Chương gia chỉ tiễn biệt thê tử, trong vòng một năm tiễn biệt cả nhi tử và tôn tử. Có thể là con cháu đều c.h.ế.t non, tóc bạc tiễn tóc xanh, nếm trải hết khổ đau thế gian.

 

Đến cuối cùng, ngay cả cháu dâu cũng tái giá.

 

Thôi Cửu Trinh trong lòng cảm thán, Tiêu Uyển Quân như , thường đều coi là may mắn, cũng chỉ Trương Cảnh mới bất chấp lời bàn tán, quyết sống c.h.ế.t cũng cưới nàng .

 

Đáng thương nguyên chủ trở thành hòn đá cản đường, chỉ c.h.ế.t sạch sẽ, để nhường đường cho .

 

Không lâu , tìm đến bọn họ, nhất quyết kéo họ ngắm hải đường rủ.

 

Thôi Cửu Trinh thể từ chối, đành theo.

 

Trong rừng hải đường gần bờ suối, Mã Cầm đầu đắc ý với Thôi Cửu Trinh: "Thế nào, hải đường nhà đây bằng hoa đào nhà Tạ gia ?"

 

Thôi Cửu Trinh lườm nàng một cái, cái gì cũng so sánh, thật đúng là cách nào với nàng .

 

"Đẹp, mỗi thứ một vẻ."

 

"Hừ! Ngươi thiên vị, về hoa, nhà mới là nhiều nhất."

 

Mã Cầm chịu, xung quanh bày bàn dài ghế tựa, thể xuống uống ngắm hoa.

 

Hai đến đến đó, dứt khoát di chuyển nữa.

 

Hồ thị phát hiện bọn họ, mắng vài câu quản nữa.

 

Trong thủy tạ bên bờ suối đối diện, Đại thái thái Mã gia và Nhị thái thái đó, bên cạnh còn mấy thiếu niên.

 

"Ngươi xem, mấy cô nương ai nấy đều như hoa như ngọc, hoa cả mắt ."

 

"Vậy ngươi chọn ai ?" Nhị thái thái .

 

Đại phu nhân mỉm , con trai, "Đồng nhi ưng ý ai ?"

 

Thiếu niên gọi tên đầu , về phía đối diện, "Con thấy cô mặc áo trắng xinh ."

 

"Ồ?" Đại phu nhân thò đầu , những khác cũng nhao nhao đưa mắt theo.

 

nhận nàng, "Hình như đây là cô nương nhà họ Thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-199-bat-xi.html.]

 

Có chút cách, cũng quá rõ.

 

"Nàng chẳng đính hôn với Tạ gia ?"

 

"Thật đáng tiếc..."

 

Đại phu nhân thở dài, chỉ đứa con trai đang thất vọng, "Con xem, cô mặc áo màu xanh nước biển cũng tệ."

 

Tiểu nhi tử Mã gia buồn bực vui, nhưng vẫn theo lời nàng .

 

Cũng tệ, chỉ là thiếu chút "hương vị".

 

Sắc trời dần tối, tiệc thưởng hoa cũng gần kết thúc, các cô nương mang theo hai ba chậu hoa lượt rời .

 

Thôi Cửu Trinh cũng chuẩn trở về, Hồ thị chuẩn cho nàng một chậu Hồng Thập Bát Học Sĩ, cùng với một chậu Kiếm Lan cực kỳ quý giá.

 

Vừa hai chậu hoa khó nuôi, Thôi Cửu Trinh đành cứng rắn nhận lấy, sai cẩn thận đặt chúng xe ngựa .

 

Tiễn đến cửa phụ, Mã Cầm đang chuyện với nàng, bỗng thấy một trận ồn ào truyền đến, ngẩng mắt , liền thấy nhị công tử Tạ gia đang về phía .

 

Y bào phiêu dật, dung nhan như ngọc, bước đến tràn đầy phong thái, chỉ thấy Thôi Cửu Trinh, tựa như trong mắt chỉ thấy duy nhất một nàng.

 

Thôi Cửu Trinh nở nụ , hai như chốn .

 

Mã Cầm chút ê răng, lòng cũng chua xót.

 

"Đa tạ." Hắn rũ mắt cúi chào Mã Cầm và Hồ thị một lễ.

 

Hai đáp lễ, Hồ thị : "Đã đến đón, chúng cũng tiễn xa nữa."

 

Thôi Cửu Trinh trong lòng đang ngọt ngào, má ửng hồng, khẽ phúc : "Tẩu tẩu và Cầm tỷ tỷ mau trở về !"

 

Hồ thị , chỉ giục bọn họ mau lên xe.

 

Tạ Phi nhiều, vươn tay đỡ Thôi Cửu Trinh cẩn thận lên xe, đó tự cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa hộ tống.

 

Người ngoài thấy mà vô cùng hâm mộ.

 

Hồ thị theo bọn họ rời , vỗ vỗ Mã Cầm, "Cô nương họ Thôi thật phúc khí, dáng vẻ của nhị công tử Tạ gia, chắc chắn sẽ cưng chiều nàng thôi."

 

Mã Cầm bĩu môi, "Không Cửu Trinh, cái vẻ u ám của , ai dám đến gần chứ!"

 

Hồ thị che miệng nàng , quanh, may mà tan gần hết, ai chú ý.

 

"Nói năng cẩn thận một chút, đừng để đắc tội ."

 

Mã Cầm chu môi, cuối cùng cũng gì nữa.

 

Trên đường, Thôi Cửu Trinh vén màn xe đang cưỡi ngựa, song song với xe ngựa.

 

Nàng : "Sao đột nhiên đến đón , đó chẳng hề nhắc đến."

 

"Vừa lúc tan học, dù cũng việc gì nên qua đây."

 

"Ồ?"

 

Thôi Cửu Trinh liếc chiếc bào , đó đều cùng nàng chung xe, cố tình cưỡi ngựa, như thể sợ khác mối quan hệ giữa .

 

Trong lòng nhịn thầm, nhưng thấy vành tai ửng đỏ, cuối cùng vẫn nỡ vạch trần .

 

Trong Mã gia, Hồ thị và Mã Cầm tiễn hết khách, lúc mới nghỉ ngơi.

 

Vừa định chính phòng, liền thấy ca ca nhà tới đối diện, chặn nàng hỏi thăm về Thôi Cửu Trinh.

 

Nàng liếc mắt, lập tức hiểu rõ tâm tư .

 

“Đừng mơ tưởng nữa, ngươi thử bản từ đầu đến chân xem, điểm nào sánh bằng Tạ Phi ? Nếu tướng mạo ưa thì đành, đằng ngươi từ đầu đến chân chẳng chút gì nổi bật.”

 

Vậy mà còn dám tơ tưởng đến Thôi Cửu Trinh?

 

Hễ chịu khó soi gương đôi chút, cũng chẳng đến nỗi cái dũng khí !

 

Mã Đồng lời lẽ của nàng chọc tức đến mức mặt đỏ bừng, nghiến răng, “Ngươi, ngươi, ngươi đáng đời gả chồng.”

 

Mã Cầm trợn mắt, “Đó chẳng vì ngươi lấy vợ ? Ngươi đại ca xem, ngươi xem, thấy mất mặt ?”

 

Nàng hừ một tiếng, ngẩng cao đầu sải bước đẩy Mã Đồng bỏ .

 

Tranh cãi với nàng , tên từ nhỏ đến lớn từng thắng, hà cớ gì !

 

Nếu nàng quan, nàng thể khiến đám văn thần võ tướng ba ngày ngẩng mặt lên , trưởng nhà nàng đây chắc gần đây sống quá ung dung tự tại nên quên hết !

 

 

Loading...