Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 197:-- Bất Ngờ Chạm Mặt ---
Cập nhật lúc: 2025-10-13 01:04:40
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau yến tiệc, dùng một lát, lúc cảnh xuân tươi , Hồ thị sai mang từng chậu hoa lên.
Người Mã gia giỏi về hoa đạo, bất kể là hoa cắm trong bình hoa trồng trong chậu, đều chăm sóc vô cùng mắt.
Thôi Cửu Trinh cũng khẽ gật đầu, quả thật hơn nhiều so với những gì nàng từng thấy.
“Ngươi thích chậu nào, về sẽ sai mang về cho ngươi.”
Mã Cầm nghiêng đầu , cảm thấy vinh dự.
Muốn tìm nhà thứ hai giỏi về hoa đạo hơn nhà nàng, e rằng thật sự , vì , mỗi năm đều tặng một ít.
Loại bình thường thì một hai chậu là đủ, còn đối với những cận thường qua , đương nhiên là tặng luôn cả bình.
Thôi Cửu Trinh khách sáo, Thôi gia quả thật giỏi về khoản , đây Ôn thị quản gia, nhiều lắm cũng chỉ sắm một phòng hoa.
Hơn nữa, Thôi gia từ khi lão phu nhân qua đời, từng tổ chức yến tiệc, những thứ tự nhiên cũng bỏ bê.
“Mấy năm ít ứng cảnh, vài bài thơ, năm nay các ngươi chuẩn gì ?”
Hồ thị hỏi.
Thôi Cửu Trinh và Mã Cầm đều cứng đờ, vội vàng cúi đầu uống .
Nhận thấy bên cạnh cũng giống , Mã Cầm khá ngạc nhiên, “Ngươi là cháu gái của Đế Sư, trốn tránh cái gì chứ?”
Thôi Cửu Trinh liếc nàng một cái, thần sắc nhàn nhạt, “Ngươi xem bọn họ từng từng một, hăm hở tranh giành danh lợi, thật vô vị bao?”
Mã Cầm nhướng mày, gật gật cằm, hình như đúng .
Những vẻ mặt đó nàng đều đến chán ngấy , chẳng qua chỉ là vài bài thơ dở tệ mà thôi! Nàng từ đến giờ cũng học hành tử tế, nếu thì đến lượt bọn họ.
Thấy nàng chấp nhận lời của , Thôi Cửu Trinh thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nào thơ chứ! Tự nhận tài hoa còn đến mức đó, nhưng nếu miễn cưỡng, cũng thể mượn những bài thơ của tiền nhân.
nàng tự thấy mặt mũi đủ dày đến mức đó.
Vừa thấy dáng vẻ trốn tránh của nàng, một nữ tử cạnh Tiêu Uyển Quân kéo kéo nàng , : “Ngươi xem Thôi đại cô nương , chẳng cũng giống như Mã Cầm, trong bụng chữ nghĩa, ngay cả một bài thơ cũng .”
“Không thể nào! Nàng là Đế sư tôn nữ, phụ là tiến sĩ cập nhị giáp, một bài thơ chứ?”
Có kẻ kinh ngạc .
Tiêu Uyển Quân cũng về phía Thôi Cửu Trinh. Thực việc nàng , chẳng liên quan gì đến , chỉ là, việc phô trương khoe mẽ như thật khiến khác ưa.
Chưa đợi nàng cất lời, bên cạnh mở miệng: “Thôi đại cô nương, tài tình của xuất chúng, hôm nay chi bằng tay , cũng là để chúng chị em đây mở mang tầm mắt, xem nhà họ Thôi khác biệt thế nào so với những gia đình khác, đời đời đều xuất hiện nhân tài.”
Thôi Cửu Trinh về phía nàng , thu hết mấy gương mặt tầm mắt.
Nàng lạnh nhạt : “Ta đối với những thứ chẳng hứng thú gì, e rằng còn kém xa mấy vị tỷ tỷ đây. Nếu cũng chỉ là hổ danh tổ phụ và phụ .”
“Thôi đại cô nương lời nào thế, khiêm tốn như , chẳng lẽ là coi trọng chúng ư?”
Hồ thị nhịn , ngắt lời bọn họ: “Cái gì mà coi trọng coi trọng, Thôi đại cô nương thích giao thiệp với khác, hiếm khi dự yến, càng đừng đến việc ngâm thơ đối câu bên ngoài. Các ngươi cũng đừng khó .”
Nữ tử , chịu: “Chẳng qua chỉ là một bài thơ thôi, Thôi đại cô nương đến thể diện cũng chịu ban cho?”
Mã Cầm nhíu mày, thế thì vẻ quá đỗi ngang ngược .
Thôi Cửu Trinh giữ tay Mã Cầm đang định lên tiếng, nữ tử : “Thôi ! Ngâm thơ đối câu quả thực thích, tuy nhiên, nếu chê thì thể giúp mở đầu ghi những bài thơ từ .”
Hồ thị , lập tức vỗ tay: “Cái đó, chữ của là chữ nhất trong khuê các mà từng thấy, mấy năm nay gặp, nay nghĩ chắc chắn đạt đến trình độ cao thâm hơn .”
Nữ tử vốn còn dây dưa lời , liền im bặt, nàng về phía Tiêu Uyển Quân: “Chữ gì, thể hơn chữ của Uyển Quân ngươi ?”
Mấy phụ họa theo, đều tỏ vẻ mắt với Thôi Cửu Trinh đến vây quanh như trăng .
Mèo Dịch Truyện
“Hồ tẩu tẩu quá khen , chẳng qua chỉ là luyện tập lâu ngày mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-197-bat-ngo-cham-mat.html.]
Thôi Cửu Trinh đối với điểm vẫn tự tin. Nguyên chủ năm tuổi lão thái gia đích khai sáng cầm bút, mà nàng cũng luyện thư pháp từ nhỏ.
Hai cộng ít nhất cũng hai mươi năm công lực, lẽ nào còn thua đám tiểu nha đầu ?
Nàng thẳng lưng, nhanh mang bút mực lên, Hồ tẩu tẩu hôm nay vui vẻ, đích tay mài mực cho nàng.
Thôi Cửu Trinh khẽ gật đầu cảm ơn, đó về phía : “Các ngươi ai tay ?”
Những đang liếc , mở đầu, chỉ là, chút chột .
Trước mặt Thôi Cửu Trinh, vạn nhất ý bài thơ của thì đây?
Thế là, đều đổ dồn ánh mắt về phía Tiêu Uyển Quân. Từ Thôi Nguyên Thục, giờ nàng , nhưng vẫn còn Tiêu Uyển Quân.
Hai đều là khuê các thiên kim nổi tiếng, tài tình tự nhiên xuất chúng, những khác đương nhiên kém hơn vài phần.
Thấy đều , Tiêu Uyển Quân đành lên tiếng, nàng suy nghĩ một lát, : “Gió tùy tiện nổi, khói nước nhẹ bay, một ngày xuân sang trăm hoa nở, tuổi trẻ hôm nay cưỡi lụa gấm, xe hương ngựa báu đạp hồng xanh.”
Thôi Cửu Trinh khi lời nàng dứt, trong chốc lát cũng buông bút.
Khi cảm thấy gì, xong , Tiêu Uyển Quân quả nhiên vài phần tài năng thật sự.
Dù bài thơ , nàng cũng .
Thôi Cửu Trinh thưởng thức một lúc, đặt bút xuống, với Tiêu Uyển Quân: “Chương thiếu nãi nãi thật văn tài.”
Tiêu Uyển Quân khẽ gật đầu, chỉ thấy nàng dậy bước tới, khi thấy mấy dòng chữ sắc nét mạnh mẽ nhưng kém phần thanh tú, ngạo nghễ nhưng vẫn giữ vẻ trầm tờ giấy Tuyên, ánh mắt nàng bỗng sâu hơn.
Những khác cũng vội vàng vén váy, chen chúc như những con bướm hoa, rướn cổ .
Hồ tẩu tẩu hai mắt sáng rực, cầm tờ giấy lên xem kỹ, : “Thơ , chữ !”
So với những nét chữ nàng xem mấy năm , những nét càng thêm kinh diễm, tuy còn chút dấu vết cũ, nhưng rõ ràng thể hiện rõ phong cách hiện tại.
Hai phong cách kết hợp, sự tinh xảo sâu sắc hơn, quả thực khiến kinh ngạc.
“Chữ và thơ cứ tặng cho , hai vị đồng ý ?” Hồ thị hai : “Lát nữa sẽ tặng các ngươi thêm vài chậu hoa.”
Thôi Cửu Trinh tự nhiên dị nghị, đằng nào cũng chỉ mấy chữ mà thôi, Tiêu Uyển Quân cũng .
Nàng luôn thanh cao, sắc mặt đều như một, Hồ thị cũng so đo, chỉ vui vẻ cất tờ giấy Tuyên , cẩn thận đặt vị trí, chuẩn lát nữa sẽ ép khung.
Những mang tâm tư khác đều an phận hơn khá nhiều, ngay cả mấy ban đầu ưa nàng cũng còn lên tiếng nữa.
Trở chỗ , Mã Cầm lập tức xích gần: “Ta ngay, vẫn mấy phần bản lĩnh thật sự mà, xem, Tiêu Uyển Quân e rằng vui .”
Thôi Cửu Trinh cong môi, bản lĩnh tự nhiên vẫn , nàng chỉ thư pháp lợi hại, mà còn giỏi trêu ghẹo hơn nhiều!
Thấy Tiêu Uyển Quân dậy rời chỗ, nàng cũng chẳng để tâm, đằng nào vui cũng , nàng quản chuyện của nàng gì.
Ngồi thêm một lúc, trong thời gian đó cũng vài dâng lên mấy câu thơ, quá kinh diễm nhưng cũng tệ.
Sau đó, Hồ thị đề nghị ngắm hoa đào và thùy ti hải đường đang nở rộ trong phủ.
mùa hoa nở nhất, nếu ngắm thì thật đáng tiếc, Thôi Cửu Trinh đành nhận lời theo .
Nếu để nàng nghĩ, chi bằng tìm một chỗ nào đó yên tĩnh mà , nhàn rỗi uống , rung chân, chẳng thoải mái hơn là cứ so bì qua ?
Đến rừng đào, nàng với Mã Cầm: “Ta tìm một chỗ , ở đây chỗ nào yên tĩnh một chút ?”
Mã Cầm khinh bỉ liếc nàng một cái, cứ hễ thể thì tuyệt đối , thể thì tuyệt đối , thật là lười biếng!
“Có thì , dẫn .”
Nàng kéo nàng, về phía một con đường nhỏ, xa là một hòn giả sơn, bên cạnh một cái đình cạnh nước.
Nàng chỉ chỉ: “Cứ ở đó ! Ta dặn dò một tiếng, mang ít đồ ăn vặt qua hầu .”
Thôi Cửu Trinh cong khóe mắt, : “Vậy đa tạ Mã tiểu cô nương!”
Mã Cầm nhăn mũi, nhưng vẫn vui vẻ nhảy , Thôi Cửu Trinh dắt Ngọc Yên bước tới.
Vừa vòng qua giả sơn, nàng lập tức rụt chân , tiện tay bịt miệng Ngọc Yên đang đ.â.m sầm .