Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 19:------
Cập nhật lúc: 2025-10-12 08:48:41
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thôi Cửu Trinh hiểu lời ý gì, chút thận trọng đáp lời: “Chỉ là chút tâm tư nhỏ nhặt mà thôi, miễn là ảnh hưởng lớn là .”
Ôn lão phu nhân liếc nàng, “Con cũng đừng tính toán quá nhiều với nó, rốt cuộc cũng đều là món nợ trả.”
“Ngoại tổ mẫu đây là ý gì?”
“Không gì, phụ con , sổ sách vấn đề?” Ôn lão phu nhân vuốt tóc nàng, “Các cửa hàng và điền trang đều phái xem xét , quả thực tổn thất quá nhiều.”
“Người điều tra ? Vậy những khoản đó khớp ?”
“Những năm gần đây thì còn khớp .”
Lời cũng nghĩa là, những năm thì thể tra nữa .
Mẫu của nguyên chủ mất bao năm, tổ mẫu cũng mất sáu năm , nếu giở trò, tất nhiên cũng khó mà tìm dấu vết.
“Những khoản thua lỗ đó, ngoại tổ mẫu sẽ bù đắp cho con, tất cả sẽ giao cho con tự quản lý, nếu gì hiểu, cứ hỏi thêm... tổ phụ con nhé!”
Ôn lão phu nhân : “Tổ phụ con là tài giỏi, ông ở đây, con cũng thể yên tâm.”
“Chỗ con cũng yên tâm, chỉ là ngờ kẻ trộm trong nhà mà thôi.”
“Ngoại tổ mẫu già , nhiều chuyện bắt đầu hồ đồ, giúp con nữa.”
“Ngoại tổ mẫu gì chứ.”
Thôi Cửu Trinh mím môi, xem ngoại tổ mẫu cũng điều che giấu.
Nàng cũng hỏi thêm.
Những thứ trong tay nàng, nắm giữ thật chặt.
Dù ở , cũng thể thiếu hai chữ tiền tài.
Nói thêm vài câu, Thôi Cửu Trinh hầu hạ Ôn lão phu nhân nghỉ trưa, chờ ngủ say mới rời .
Người tiễn nàng ngoài là Hồng ma ma bên cạnh lão phu nhân.
“Đại biểu cô nương thứ , lão phu nhân thật nhiều chuyện nhớ rõ nữa .”
“Không nhớ rõ?”
Thôi Cửu Trinh mím môi, sẽ như nàng nghĩ chứ!
“Ngày nhị biểu cô nương đến, lão phu nhân còn nhận nàng thành đại tiểu thư .”
“Cái ...”
Hồng ma ma thở dài một tiếng, sang chuyện khác, “Sản nghiệp hồi môn của đại tiểu thư, quả thực là do chúng sơ suất, những cửa hàng điền trang đó tổn thất nặng nề nhất, rõ ràng vị trí đều , nhưng khách hàng phân tán quanh năm, thậm chí còn vài kẻ tư túi, ghim hàng.”
Bà dẫn Thôi Cửu Trinh đến viện tử sắp xếp cho nàng trong phủ.
“...Điền trang cũng chẳng thấy thu hoạch, đa đều thua lỗ, lão phu nhân giao cho cô gia , chắc hẳn đợi trở về là thể tiếp quản một sản nghiệp sạch sẽ.”
“Những năm qua, các thật sự từng phát hiện những vấn đề ?”
Hồng ma ma lắc đầu, “Lão phu nhân hồ đồ từ mấy năm .”
Bà Thôi Cửu Trinh, trong đôi mắt vằn vàng dường như chứa đựng vạn lời, nhưng thể .
“Hồng ma ma...” Thôi Cửu Trinh nhíu mày, “Người lời gì với ?”
Một lời khiến bà giật , Hồng ma ma lau nước mắt, lắc đầu, nàng sâu sắc, “Đây là thứ lão phu nhân chuẩn cho , hãy cất giữ cẩn thận, tuyệt đối để khác thấy, nhớ kỹ, hãy xem xét cho thật kỹ!”
Bà lén lút từ trong tay áo lấy một chiếc hộp gỗ sơn đỏ lớn bằng lòng bàn tay, nhét tay áo của Thôi Cửu Trinh, bảo nàng nắm chặt.
“Nô tỳ xin đưa đến đây thôi.” Hồng ma ma lùi hành lễ, cúi rời .
Thôi Cửu Trinh thần sắc phức tạp, cảm giác vật lạ trong tay áo khiến nàng cảnh giác, may mà bên cạnh Trà Hương và Ngọc Yên từ hiểu chuyện che chắn.
Đến viện tử tạm trú, nàng bước sương phòng, phất tay xua lui các nha do Ôn gia phái đến hầu hạ, mở chiếc hộp gỗ .
Bên trong thứ gì khác, bộ đều là địa khế điền khế (giấy tờ đất đai), tổng cộng hơn mười tờ.
Đây là khoản nhỏ, cứ thế mà giao cho nàng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-19.html.]
Thôi Cửu Trinh vốn tưởng Ôn lão phu nhân đối đãi với nàng, đứa cháu gái , dù yêu thương cũng sẽ quá nhiều, dù trong sách, khi nguyên chủ gặp chuyện bà cũng lộ diện.
Giờ xem , dường như như nàng nghĩ.
Đậy hộp , nàng đưa cho Ngọc Yên, “Cất giữ cẩn thận, nơi của sự cho phép, để bất cứ ai bước .”
Ngọc Yên lo lắng ôm chiếc hộp gỗ, “Nô tỳ tuân lệnh, nô tỳ mấy ngày sẽ rời khỏi nửa bước mà trông giữ.”
Thôi Cửu Trinh khẽ , Trà Hương, “Ngươi rảnh thì tránh lén lút hỏi thăm bệnh tình của lão phu nhân, bao lâu , đều là những triệu chứng gì.”
“Dạ!” Trà Hương từng chút một ghi nhớ.
“Như Vân tạm thời cứ ở bên cạnh hầu hạ !”
Thôi Cửu Trinh nghĩ một lát .
Mèo Dịch Truyện
Nghe , Trà Hương khựng , liếc nàng một cái, chút do dự, “Như Vân tuổi còn nhỏ, đối với Ôn phủ cũng quen thuộc, chi bằng cứ để nàng ở trong phòng trông coi !”
“Chỉ là theo học hỏi cách hầu hạ khác mà thôi, cần nàng chạy đông chạy tây, vả , còn ngươi !”
“...Dạ!”
Bên , Ôn Di giường La Hán bên cửa sổ an ủi Thôi Nguyên Thục đang đến lê hoa đái vũ.
Vì , gò má và chóp mũi đều ửng hồng, trông chút đáng yêu.
Thôi Nguyên Thục thẹn thùng nhận lấy khăn tay Ôn Di đưa tới, mềm giọng : “Để biểu tỷ chê .”
Ôn Di khẽ , “Ta chê gì chứ, những khác mới là kẻ đáng chê .”
“Xin , cũng thế nào, chính là nhịn ...”
“Được , cái bộ dạng ức h.i.ế.p của ngươi xem, ngoài còn gì nữa?”
“Biểu tỷ...”
Thôi Nguyên Thục chút thẹn thùng và tức giận, Ôn Di thấy cũng trêu nàng nữa, nghĩ đến Thôi Cửu Trinh, nàng mang theo vài phần chán ghét, “Sao lâu ngày gặp, nàng cứ như biến thành khác , từng dám lớn tiếng chuyện với , hôm nay dám cãi .”
“Đại tỷ tỷ mặt phụ mẫu vẫn dễ chuyện, chỉ là thích mà thôi, mới liên lụy đến biểu tỷ, đều là của .”
Ôn Di khoát tay, “Đâu chuyện của ngươi, từ thích nàng , cứ rụt rè nhút nhát, giờ đổi tính tình càng đáng ghét hơn.”
Thôi Nguyên Thục đôi mắt khẽ chớp, “Phụ mẫu đều yêu quý nàng , việc gì cũng ưu tiên nàng , biểu tỷ vì thích nàng chứ?”
“Đây chính là lý do vì ngươi xe nhẹ ít, lủi thủi chạy đến nhà ?”
Ôn Di liếc xéo nàng, Thôi Nguyên Thục c.ắ.n môi, cúi đầu xuống, “Ta chỉ là khó chịu mà thôi, nếu phụ mẫu thể yêu quý nhiều hơn thì mấy.”
“Ai…” Ôn Di lau giọt lệ lăn xuống má nàng, “Muốn thì cứ tranh giành , dựa mà nàng còn ngươi thì thể?”
Thôi Nguyên Thục lập tức lắc đầu, lông mi run rẩy, giống hệt cánh bướm đang vỗ, “Không , mẫu tôn kính đại tỷ tỷ.”
“Ngươi tôn kính nàng , nàng từng quan tâm đến ngươi ?”
“Ta...”
“Ngốc thật, dựa mà lợi lộc đều nhường cho nàng ? Ngươi cũng là đích nữ, kém nàng ở điểm nào? Cô cô cũng , giúp ngoài chà đạp con gái ruột của .”
Khi nàng câu , chỉ nghĩ đến Thôi Nguyên Thục và là tỷ ruột thịt, nào ngờ, Thôi Cửu Trinh và nàng cũng quan hệ tương tự.
“Di biểu tỷ, thật sự thể ?” Thôi Nguyên Thục nàng, “Nếu phụ mẫu quở trách thì .”
“Sao quở trách, đến lúc đó yêu quý ngươi còn kịp chứ.”
Ôn Di , trong lòng tính toán.
Nàng an ủi vài câu, thấy Thôi Nguyên Thục mới rời .
Cách cửa sổ, tiếng dần tản , Thôi Nguyên Thục tùy ý ném chiếc khăn trong tay sang một bên, “Ngoại tổ mẫu nghỉ trưa ?”
Cúc Diệp dâng , đáp: “Dạ, đại tiểu thư rời một khắc , nô tỳ thấy Hồng ma ma bên cạnh lão phu nhân dường như nhét thứ gì đó cho nàng.”
Thôi Nguyên Thục khựng , c.ắ.n môi : “E rằng là tiền riêng gì đó, cũng chẳng thấy ngoại tổ mẫu yêu quý như , bọn họ đều thiên vị!”