Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 189:-- ---

Cập nhật lúc: 2025-10-13 01:04:32
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thương Nàng

 

Tạ Phi nhướng mày, về phía Ngọc Yên, nàng ấp úng , “Tiểu thư nàng... uống mấy chén rượu...”

 

Đã thành thế , thật sự chỉ uống mấy chén thôi ?

 

Y lạnh lùng quét mắt một cái, Ngọc Yên sợ đến suýt quỳ xuống, chỉ y phân phó, “Đi nấu một bát canh giải rượu.”

 

“Nô tỳ tuân lệnh!” Ngọc Yên vội vàng đáp lời, ba chân bốn cẳng chạy ngoài.

 

Bên ngoài, Dư ma ma đang canh cửa giữ nàng , : “Nhị gia dọa nàng ?”

 

“Phải đó chứ!” Ngọc Yên thở phào nhẹ nhõm, xa cánh cửa phòng hơn một chút.

 

Nàng thấy Tạ Phi là thấy sợ sệt.

 

“Chỗ sẽ hầu hạ! Nàng chạy vạy cả buổi trưa cũng mệt , nghỉ ngơi một lát, lát nữa Như Vân mang canh đến, sẽ đút cho đại cô nương uống.”

 

Ngọc Yên nghĩ Tạ Phi ở đó, gật đầu, “Tiểu thư thói quen ngủ trưa, ma ma trông chừng kỹ một chút, đừng để nàng xé quần áo, còn quạt gió nữa.”

 

Dư ma ma mỉm đáp lời, bà là già quen hầu hạ, hiểu những điều .

 

Cũng chỉ bên cạnh đại cô nương mới thể một nha đầu chất phác thành thật như .

 

“Ta cả , nàng yên tâm !”

 

Bà vỗ vỗ tay Ngọc Yên, nàng lúc mới yên lòng. Tiễn nàng , Dư ma ma đóng cửa phòng , tự đến phòng bếp.

 

Bên trong, Như Vân đang trông bếp, canh sắp nấu xong, Dư ma ma đến : “Để ! Chỗ đại cô nương hầu hạ, nàng cùng Ngọc Yên nghỉ trưa một lát, lát nữa đến .”

 

“Ma ma ngủ trưa ?”

 

“Ta tuổi già , ngủ ít, giờ ngủ nhiều, đêm ngủ .”

 

“Vậy đành nhờ ma ma trông nom .”

 

Như Vân hỏi nhiều, Dư ma ma đáng tin cậy, điểm nàng cũng lo lắng gì.

 

Trong phòng, Tạ Phi bên cạnh giường, Thôi Cửu Trinh nghiêng , để lộ chiếc cổ thon dài, cổ áo mở.

 

Lúc , nàng đang chống đầu y, trong tay nắm một sợi dây lưng.

 

Ngón tay ngọc ngà quấn vài vòng, lúc chặt lúc lỏng, đôi mắt mị hoặc liếc lên, “Ngươi xem, ngươi đến thế, thích cũng khó.”

 

Tạ Phi khẽ nhướng mày, trong mắt tràn ngập hình ảnh tiểu yêu tinh đang cố tình quyến rũ y giường.

 

Chốc lát , y bất đắc dĩ kéo dây lưng về, đặt tay nàng ngay ngắn, “Nàng say , cẩn thận kẻo cảm lạnh.”

 

Nói đoạn, y vươn tay kéo vạt áo nàng ngay ngắn, quanh, thấy chiếc chăn gấp gọn gàng giường sưởi, liền tới cầm lấy.

 

Thôi Cửu Trinh bĩu môi, nàng say ư?

 

Nàng thật say, chẳng qua thấy y, nàng dù uống cũng thể say, dứt khoát vén tóc cởi ngoại sam.

 

Không còn vướng víu, thoải mái hơn nhiều.

 

Tạ Phi tới thấy giường y phục mỏng manh, bờ vai thơm nửa lộ, mái tóc mềm mượt như tơ buông đó, uốn lượn xuống ngực.

 

Y ngừng thở, ép mặt , cửa sổ.

 

Y : “Làm càn gì , mau mặc y phục cho tử tế.”

 

Thôi Cửu Trinh với ánh mắt say mèm đang lưng về phía nàng, phong thái cao quý, nội liễm, dáng như ngọc, nàng chậm rãi nghiêng giường, khẽ cong đôi môi đỏ mọng.

 

“Có tỷ tỷ thương ngươi, yêu ngươi, ngay cả mạng cũng cho ngươi ?”

 

Người đàn ông bên cửa sổ ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm, tim run lên, cuối cùng cũng mặt , “Thương ... yêu ?”

 

Y c.ắ.n nhẹ mấy chữ đó, hàm ý khó dò, đôi mắt tràn ngập sắc tối, tựa như ẩn chứa thứ gì đó, thể hút trong chớp mắt.

 

Thôi Cửu Trinh vén một lọn tóc ngực, để nó lướt qua đầu lưỡi, khẽ hất cằm, vẻ quyến rũ tự nhiên toát .

 

“Ừm hứm!”

 

Mèo Dịch Truyện

Tạ Phi , mũi chân xoay , từng bước về phía nàng.

 

Lần , y xuống bên mép giường nữa, mà là phủ lên nàng, chỉ chống một tay, tay còn vòng qua eo nàng, hạ thấp mi mắt, : “Trinh Trinh thương , yêu thế nào đây?”

 

Yết hầu y khẽ động, mùi rượu hòa lẫn hương con gái, ngờ say lòng đến .

 

Thôi Cửu Trinh từ lúc nào nắm dây lưng của y trong tay, chỉ khẽ kéo một cái tuột .

 

Bàn tay Tạ Phi đang ôm eo nàng khỏi siết chặt .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-189.html.]

“Ồ...” Thôi Cửu Trinh thở hắt một , lườm y một cái, “ là một kẻ nóng nảy.”

 

Ngón tay nàng lướt trong vạt áo của y, ngẩng ghé sát tai y, “Ngoan, những gì ngươi , tỷ tỷ đều cả đó!”

 

Tạ Phi nhắm mắt .

 

Cái mạng nàng, rõ ràng là mạng của chính y.

 

Bỗng nhiên mở mắt , phủ xuống, thở hai càng thêm gần gũi, quấn quýt ngừng.

 

“Những gì , Trinh Trinh thật sự là gì ?”

 

Hơi thở của bên loạn nhịp.

 

“Đây là do ngươi tự chuốc lấy!”

 

Nói đoạn, y lời nào chặn đôi môi nàng, khiến cái miệng đó thể lời trêu chọc y thêm nữa, thể việc kích thích y thêm nữa.

 

“Ưm...”

 

Thôi Cửu Trinh mơ màng, chỉ cảm thấy trong lồng n.g.ự.c đủ dùng nữa.

 

kẻ đó vẫn chịu buông tha nàng.

 

Ngón tay lạnh lướt qua ngực, nàng thở run run, mở mắt , chút tỉnh táo.

 

Không, là tiểu cún con ?

 

Sao thành... ồ...

 

Tiểu sói con c.ắ.n ?

 

(Dưới đây lược bỏ một ngàn chữ, xin quý vị độc giả tự hình dung)

 

Mãi đến khi mặt trời lặn về Tây, trong phòng, Tạ Phi mới chỉnh tề y phục, đưa tay lau vết nước dính môi.

 

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, y ngẩng mắt quét một cái, nhàn nhạt : “Vào !”

 

Dư ma ma thấy tiếng đáp, đẩy cửa nhẹ nhàng bước , bà bưng một chậu nước đặt lên bàn.

 

“Nhị công tử, cần nô tỳ hầu hạ ?”

 

Tạ Phi lắc đầu, tự vươn tay vắt khăn, “Ngươi tìm một bộ y phục đến.”

 

“Vâng...”

 

Dư ma ma đáp lời, đó lục tìm một bộ , đặt ở một bên, tự lui ngoài.

 

Vào lúc , những nghỉ trưa cũng nên thức giấc.

 

Tạ Phi giúp Thôi Cửu Trinh lau rửa, gương mặt xuân sắc , khóe môi khẽ cong.

 

“Tiểu yêu tinh!”

 

Hắn nhịn vuốt ve má nàng, trong mắt tràn đầy yêu thương.

 

Cũng chỉ nàng dám "bắt nạt" như thế, đợi thành , xem sẽ thu phục nàng .

 

Lau rửa thể xong, Tạ Phi cho nàng y phục sạch sẽ, lúc mới dậy bưng nước ngoài.

 

Ngoài cửa, Dư ma ma thấy liền cung kính hành lễ, nhận lấy chậu đồng.

 

“Nhớ mang một bát canh giải rượu đến.”

 

“Nô tỳ rõ, chuẩn xong .”

 

Tạ Phi gật đầu, bèn chắp tay rời , giữa hàng mày khóe mắt càng thêm ôn hòa, dường như so với nhiều thêm điều gì đó.

 

Không , cũng tả rõ !

 

Thôi Cửu Trinh tỉnh dậy khi ráng chiều phủ khắp bầu trời, nàng xoa xoa đầu, vẫn còn choáng váng, đầu nặng chân nhẹ, đến cả giường cũng thể xuống .

 

“Ta hình như thấy Tạ Phi, ?”

 

Dư ma ma bưng canh giải rượu, chuẩn đút nàng, “Mới rời lâu, còn đặc biệt dặn dò nô tỳ mang canh giải rượu cho cô nương đó!”

 

Thôi Cửu Trinh nương theo tay bà uống vài ngụm, trong đầu hình như lướt qua mấy hình ảnh, đột nhiên, nàng cứng đờ, cúi đầu y phục của .

 

“Ma ma…” Nàng nuốt nước bọt, miễn cưỡng : “Bộ y phục , là cho đúng ?”

 

Dư ma ma khẽ kéo mi mắt, lau vết canh đôi môi sưng đỏ của nàng.

 

Ngay đó tủm tỉm : “Là nhị công tử đó!”

 

 

Loading...