Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 176:-- Hoang Mang ---
Cập nhật lúc: 2025-10-13 01:04:19
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhị thím? Nàng ư?
Thôi Cửu Trinh mới mười sáu tuổi, nụ khóe môi nàng đông cứng . Mình cũng lớn hơn tiểu tử bao nhiêu, thành thím chứ!
Cái vai vế cao quá!
“Khụ, hồ đồ!” Tạ Phi quát, hướng về nàng giới thiệu, “Đây là trưởng tử của Đại ca, Tạ Dụng Binh, gọi Trinh cô cô là .”
Hắn với y.
Tạ Dụng Binh lúc mới thành thật hành lễ, gọi Thôi Cửu Trinh và Lưu Tương Uyển.
“Biểu cô cô an hảo, Trinh cô cô an hảo.”
Thôi Cửu Trinh thấy thú vị, liền gọi đến gần, tháo chiếc hồ lô ngọc bích treo xuống, đeo lên , “Đây là do tổ phụ tự tay khắc cho khi mười tuổi, hôm nay liền tặng cho ngươi.”
Tổ phụ? Chẳng là Thôi lão ?
Tạ Dụng Binh thấy hồ lô còn chữ của Thôi lão , dám dễ dàng nhận lấy, về phía Tạ Phi, thấy gật đầu, mới an tâm.
“Dụng Binh đa tạ Trinh cô cô.”
Thiếu niên còn mang theo giọng non nớt, giơ lên khuôn mặt tươi rạng rỡ, mặc chiếc cẩm bào màu hạnh vàng thêu hoa văn ngũ phúc, cổ đeo vòng cổ đính đá quý, trông vô cùng đáng yêu.
Lưu Tương Uyển cong đôi mắt nhỏ, “Cái một món đồ , về cái mà khoe khoang.”
Tạ Dụng Binh ngẩng đầu, “Của Biểu cô cô ? Người còn cho .”
“Sẽ thiếu phần ngươi .” Lưu Tương Uyển lườm một cái, từ tay nha nhận lấy một vật, đưa cho .
Tạ Dụng Binh mở xem, là một cây bút lông sói, bút bằng ngọc, trông vẻ là đặt riêng, đó khắc tên Tạ Dụng Binh.
Có hai món quà , Tạ Dụng Binh vui mừng khôn xiết, cũng quấn lấy Tạ Phi nữa, chen lấn đến mặt Lưu Tương Uyển và Thôi Cửu Trinh để chuyện.
“Trinh cô cô là đến ngắm hoa đào, ngươi cứ quấn lấy như là ?”
Lưu Tương Uyển gõ gõ đầu Tạ Dụng Binh, về phía Tạ Phi đang một bên, “Biểu còn dẫn xem .”
Thôi Cửu Trinh thì vội, thấy đứa trẻ cũng thích, nhưng rốt cuộc đành lòng phụ tấm lòng của nó.
Tạ Phi dẫn Thôi Cửu Trinh khỏi thủy tạ, về phía rừng đào.
Sau rừng đào chính là viện của , thể , cả khu đều là của .
Thôi Cửu Trinh Tạ Phi, “Nơi như , khó trách nuôi dưỡng như .”
Tạ Phi dẫn nàng đến cầu đá, những bông đào mới nở vô cùng kiều diễm, “Nàng thích thì sẽ là của nàng.”
“Ồ? Huynh đây là ư? Hay là hoa?”
Tạ Phi nhướng mày, giữa cầu, đầu mỉm , “Là cũng là hoa, đều là của Trinh Trinh.”
Thỏa mãn , Thôi Cửu Trinh bước hai bước lên, nhào lòng , cọ cọ, ôm chặt eo buông.
“Tạ Phi, đáng yêu đến .” Nàng thật sự yêu quý vô cùng.
Dù cho điềm tĩnh đến mấy, Tạ Phi cũng chút tự nhiên, đặc biệt là những hạ nhân đang ẩn ở đó.
Hắn cúi mắt còn kiều diễm hơn cả những bông đào mới nở, đưa tay ấn ấn eo nàng, “Ta đưa nàng trong xem thử ?”
Được , lúc đương nhiên gì cũng .
Thôi Cửu Trinh lơ đãng đáp lời, nắm tay dẫn .
Trong rừng đào con đường đủ rộng cho hai ba sánh vai, hai bên xen kẽ sắc hồng xanh. Nàng bên trái, bên .
Đột nhiên kéo kéo tay áo Tạ Phi, “Ta lát nữa thể mang về một ít ? Cắm mấy cành trong phòng, tăng thêm màu sắc.”
Tạ Phi đáp lời, “Chuyện gì khó, đào nở, cứ mấy ngày sai đưa cho nàng một ít.”
Hiện giờ nở nhiều, đến cuối tháng mới là lúc nở rộ thực sự.
Hai sánh vai , phía họ, nha và bà v.ú cũng bước theo sát. Đột nhiên, thấy Tạ Phi đầu liếc họ một cái.
Ý tứ trong đó cần cũng hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-176-hoang-mang.html.]
Một bà v.ú già dặn kinh nghiệm chặn Ngọc Yên và Như Vân , “Hai vị cô nương, nếu đại tiểu thư của các vị bẻ một ít mang về, bằng cùng chọn mấy chiếc bình quý để cắm đào cho hợp.”
Ngọc Yên cũng thấy lời , đang định để Như Vân theo, nhưng bà v.ú : “Cũng chẳng bẻ bao nhiêu, nhưng chuẩn nhiều một chút thì sai.”
Thế là, một lời liền kéo hai theo một con đường khác.
Đến cả lời cũng kịp .
Hai phía đầu . Thôi Cửu Trinh đến bên bờ sông, đột nhiên cảm thấy chút quen thuộc.
Nghĩ , đây chẳng là con sông ngày đó nàng ngã xuống .
Bờ đối diện chính là nơi thiết yến chiêu đãi khách.
Nàng cong khóe môi, đầu , liền thấy Tạ Phi đang cúi mắt , tim đập đột nhiên tăng nhanh.
“Nhớ đây là chứ?” Tạ Phi đôi mắt sâu thẳm, ngẩng đầu về phía hồ, “Trinh Trinh ngày đó, thật sự dọa sợ c.h.ế.t khiếp.”
Thôi Cửu Trinh kinh ngạc, lời là đầu tiên .
“Thật bơi, chỉ là ngày đó Thôi Nguyên Thục kéo quá lâu, nên hết sức lực thôi.”
Tạ Phi sắc mặt tối , kéo nàng rời khỏi bờ hồ, “Sau sẽ còn ai ức h.i.ế.p nàng nữa.”
Thôi Cửu Trinh cong mắt, “Vậy nhé, bảo vệ cả đời đấy.”
“Được, Dật Trung nhất định sẽ che chở Trinh Trinh cả đời cả kiếp!”
“Huynh thật …”
Hai sánh bước, mũi ngập tràn hương hoa, Thôi Cửu Trinh ngẩng mắt lên, chỉ thấy một gốc đào nở rộ vô cùng rực rỡ.
Nàng bèn bước tới, định vươn tay hái một cành, thì thấy một bàn tay trắng nõn thon dài khác vươn tới .
Sau khi bẻ một cành, liền tay cài búi tóc của nàng, quả đúng là: Người tựa hoa đào tươi thắm.
“Đẹp ?” Thôi Cửu Trinh mặt chút e ấp, đưa tay vuốt búi tóc.
Tạ Phi dừng ánh mắt cổ tay trắng ngần của nàng trong chốc lát, nàng : “Rất , còn kiều diễm hơn cả hoa.”
Thôi Cửu Trinh , đôi mắt như nước khẽ xoay tròn, lay động cả một hồ xuân sắc.
Mèo Dịch Truyện
Nàng nhón chân, ghé sát tai , “Bông “hoa” xinh thế là của đó… Ưm…”
Mấy nàng suýt nghẹt thở, định giơ tay bắt lấy, Thôi Cửu Trinh trong cơn mơ màng, chỉ thể mặc kệ đối phương bá đạo giam giữ .
Rõ ràng là tiểu cẩu con, cứ như biến thành tiểu lang cẩu …
Tư duy của Thôi Cửu Trinh càng lúc càng bay xa, qua bao lâu, nàng đến cũng vững nữa, chỉ thể tựa lòng mặt, miễn cưỡng vững.
Nhìn đôi môi đỏ tươi mọng nước của nàng, Tạ Phi dường như thỏa mãn, giơ tay dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve.
Thôi Cửu Trinh vô thức c.ắ.n nhẹ, khiến ánh mắt càng thêm sâu thẳm, chỉ trầm giọng : “Thế gian vạn ngàn danh hoa, một cành , đủ !”
Giọng khàn khàn, lọt tai Thôi Cửu Trinh, quả thực tê dại khôn xiết.
Đừng là bản , mạng nàng cũng cho …
Cuối cùng, Thôi Cửu Trinh ôm đến đình gần đó.
Tấm màn lụa mỏng màu nhạt thỉnh thoảng gió thổi tung, lất phất bay bay, vô cùng tiên khí.
Trong đình đặt một chiếc giường mĩ nhân, bàn bên cạnh sớm bày sẵn nóng và điểm tâm còn bốc .
Thật tốn bao nhiêu tâm tư.
Một bên khác, Từ thị trong phòng đang báo cáo, nét mặt đầy hứng thú.
“Thật sự ôm ?” Nàng vỗ tay, “Vậy chúng nên đưa hôn sự lên lịch trình ?”
Bích Châu nàng búi tóc, nhịn : “Phu nhân, xem kìa, vội vàng thế, gạo sống nấu thành cơm chín, Thôi gia chịu dễ dàng gả …”
Lời nàng dứt, liền thấy đôi mắt Từ thị bỗng sáng rực lên, tinh tường lấp lánh.
Bích Châu lập tức trong lòng hoảng hốt.
【Tạ phu nhân: Gạo sống nấu thành cơm chín ư?
Bích Châu điên cuồng xua tay: Phu nhân đừng mà, nô tỳ bừa thôi nha~】