Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 171:-- Quyền Dục ---

Cập nhật lúc: 2025-10-13 01:04:14
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

Tạ Phi chút hổ, chỉ vành tai, mà cả khuôn mặt cũng ửng hồng.

 

May mắn là Dư ma ma khó , chỉ khẽ cúi chào, "Nô tỳ còn bếp hầm cháo, xin phép cáo lui ."

 

"Ừm..." Tạ Phi khẽ đáp một tiếng trầm đục.

 

Mèo Dịch Truyện

Dư ma ma nhanh chóng rời , thoáng chốc còn thấy bóng dáng.

 

Chậm hơn một chút, nàng mang bát cháo yến sào hầm xong đến phòng Thôi Cửu Trinh, xin phép nghỉ một lát để khỏi phủ.

 

Tại Tạ gia, Dư ma ma đang chuyện với Tạ phu nhân trong chính phòng.

 

"...Nô tỳ nghĩ, chi bằng cử thư đồng cận của nhị gia sang đó, cũng tiện giúp chủ tử... giặt giũ y phục gì đó."

 

Tạ phu nhân do dự, "Nơi Thôi lão ở bình thường khác thể tùy tiện , ngay cả Thái tử cũng chỉ mang theo một nội thị, e rằng lão sẽ cho phép !"

 

Lần đưa Dư ma ma sang, đó là do Thôi lão đích căn dặn.

 

"Người chi bằng thử nữa xem ?" Dư ma ma , "Cũng thể cứ để nhị gia bên cạnh hầu hạ, thật là bất tiện bao!"

 

Tạ phu nhân gật đầu, lời lý.

 

Thật tội nghiệp cho con trai của nàng, lớn ngần mà trong phòng còn nổi một hầu hạ, nhà thì thể cha .

 

Trớ trêu , cô nương nhà họ Thôi còn nhỏ, mấy năm nữa mới thể thành , điều thật khiến nàng sầu não c.h.ế.t.

 

"Ngươi cứ về , sẽ suy nghĩ thêm, dù cũng chuyện với Thôi lão một tiếng."

 

Dư ma ma lời, cáo từ rời .

 

Chẳng mấy chốc hai ngày, Tạ phu nhân liền đến thăm, nàng bái kiến Thôi lão xong, liền nhắc đến chuyện đó.

 

Quy tắc của lão thái gia đương nhiên sẽ vì bất kỳ ai mà đổi, dĩ nhiên, trừ một vài trường hợp đặc biệt.

 

"Đã là hầu hạ, cần ngươi đưa đến, lát nữa sẽ chọn một cho nó là ."

 

hàng ngày cũng dạy dỗ Thái tử, những việc lặt vặt quả thực cần lo liệu.

 

Còn về việc tại đây từng nghĩ đến việc phái hầu hạ , đó đương nhiên là vì lúc đó phận khác biệt.

 

Cháu rể của , đành miễn cưỡng chăm sóc nhiều hơn !

 

Tạ phu nhân thấy mục đích đạt cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng hầu do Tạ gia họ cử đến, nhưng hầu hạ vẫn hơn là .

 

Chỉ là con trai nàng, nhẫn nhịn đến bao giờ.

 

Thật đau lòng!

 

Chuyện giao cho Lương bá, nhanh giải quyết, ông chọn một tiểu tư quen thuộc với Tạ Phi, chính là Tiểu Ngũ lanh lợi nhất thường ngày.

 

Cậu bé mười bốn mười lăm tuổi, đầu óc nhanh nhẹn, lanh lợi, sợ đắc tội với chủ tử.

 

Tối hôm đó, Tạ Phi, thêm một hầu trong phòng, liếc Tiểu Ngũ đang lộ hai hàng răng trắng, mặt .

 

"Ngươi cứ ngủ ở gian cách vách !" Chàng phân phó một tiếng.

 

Tiểu Ngũ đáp lời, "Vâng, nhị công tử về gì cần, cứ việc phân phó tiểu nhân."

 

Tạ Phi gật đầu.

 

Liên tiếp mấy ngày, Tạ Phi còn dậy sớm giặt ga trải giường y phục nữa, Dư ma ma cũng tạm thời yên lòng phần nào.

 

lúc giữa trưa, nàng bưng cơm lên bày biện, đến sập gọi Thôi Cửu Trinh, "Cô nương, đến giờ dùng bữa , chờ thêm nữa nguội sẽ ngon ."

 

Trong phòng ấm áp, Thôi Cửu Trinh đang mặc bộ y phục mỏng, nghiêng sập, nàng gật đầu, "Đến ngay đây."

 

Nói xong, ánh mắt về phía cuốn thoại bản trong tay.

 

Dư ma ma nàng, dáng mềm mại thon thả, uyển chuyển độ, vòng eo nhỏ nhắn uốn lượn, say đắm lòng .

 

Đừng là Tạ Phi, ngay cả nàng cũng nhịn mà liếc thêm vài , nghĩ thêm vài điều.

 

Cô nương nhà họ Thôi , quả thật là cách mê đắm, nàng khẽ cong khóe môi.

 

Một lúc , Thôi Cửu Trinh đặt cuốn thoại bản xuống, lê dép đến bàn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-171-quyen-duc.html.]

Ngọc Yên bưng nước đến giúp nàng rửa tay, , "Tiểu thư, buổi chiều Triệu quản sự sẽ đến lấy tập tranh, đừng quên nhé."

 

Thôi Cửu Trinh đương nhiên nhớ rõ, "Ta nhớ , ngươi cứ xem đưa ."

 

Ngọc Yên lời.

 

Buổi chiều, Triệu quản sự mang theo sổ sách đến, khuôn mặt hớn hở vô cùng.

 

"Đại tiểu thư, đây là lợi nhuận tháng , tăng thêm ít."

 

Hắn tủm tỉm dâng lên sổ sách, trong lòng cảm thán.

 

Quả nhiên là dựa cây lớn mà hóng mát! Có Kỳ Lân Các là cây đại thụ che chở, kiếm lời cũng khó.

 

Thôi Cửu Trinh , "Xem kiếm ít, khiến Triệu quản sự vui vẻ đến ."

 

"Còn nhờ các mẫu hoa văn của , bên Kỳ Lân Các cũng vô cùng hài lòng."

 

Hiện giờ trong kinh thành, những mẫu hoa văn đang thịnh hành nhất, ngay cả đối thủ lâu năm của Kỳ Lân Các là Tường Thụy Các cũng nhất thời bó tay, việc buôn bán sụt giảm nghiêm trọng.

 

Hắn thể vui?

 

Thôi Cửu Trinh lật xem qua, thấy lợi nhuận cuối cùng, cũng chút kinh ngạc.

 

Quả nhiên là tài lực hùng hậu, việc kinh doanh của Kỳ Lân Các thật sự đến .

 

Nàng đưa cho tập mẫu hoa văn mới, "Giờ đây chúng bại lộ mắt Tường Thụy Các, e rằng là chuyện gì, bọn họ thể động đến Kỳ Lân Các, nhưng thể động đến chúng , ngày thường các ngươi chú ý cẩn thận một chút."

 

Triệu quản sự hiểu rõ, "Vâng, những gì Đại tiểu thư lão nô ghi nhớ."

 

"Có bất cứ vấn đề gì hãy tìm chủ tiệm của Kỳ Lân Các, tự khắc sẽ giúp ngươi."

 

"Điều ..." Triệu quản sự do dự, "Nghe vị đó ít khi gặp ngoài."

 

Hắn đương nhiên đối phương giờ đây xem là thích của Thôi gia, là nhà .

 

Thôi Cửu Trinh cũng giải thích nhiều, chỉ căn dặn , Triệu quản sự bán tín bán nghi lời.

 

Sau khi báo cáo xong chuyện trong tiệm, Triệu quản sự cầm tập tranh rời .

 

Gần đến tháng hai, trời vẫn lạnh buốt, cách thành mấy chục dặm, tàn chi đứt khúc, m.á.u tươi hòa lẫn với nước tuyết đóng băng thành một mảng.

 

An Hóa Vương may mắn sống sót nghiến răng mặc cho thị vệ nhổ mũi tên vai .

 

Thở hổn hển vài , tầm mắt kìm trở nên mờ mịt.

 

"Nhanh chóng rời , về phong địa." Hắn phân phó.

 

"Điện hạ, vết thương của ..."

 

"Không , bản vương chịu đựng ." Chỉ sợ nếu còn ở đây, thì thật sự sẽ c.h.ế.t tại chỗ .

 

Thị vệ đành đưa tiếp tục lên đường.

 

An Hóa Vương nén đau đớn từ vết thương, trong lòng ghi nhớ một khoản nợ với vị ở Hoàng thành .

 

Nếu mạng của , thì tất cả cũng đừng mong sống yên .

 

Chuyện của An Hóa Vương, nhanh thám tử truyền cung, ngay cả Thôi gia cũng nhận tin tức.

 

Trong thư phòng, Tạ Phi đang dạy học cho Thái tử nhận lời truyền của lão thái gia, khi rời , bảo Thái tử tự sách.

 

Thấy rời , Thái tử đưa mắt về phía cẩm y vệ ở , nọ chịu nổi ánh mắt , lặng lẽ dời tầm .

 

Thái tử tặng một ánh mắt thời thế, nghênh ngang rời .

 

Bên , Tạ Phi đến chính sảnh, thấy phụ cũng ở đó, chút kinh ngạc, "Lão sư, phụ !"

 

Lão thái gia gật đầu, sang Tạ Khiêm , "Hành tung của An Hóa Vương bây giờ tìm ?"

 

Tạ Khiêm thở dài, "Chưa, chỉ còn nơi tan hoang , e rằng An Hóa Vương cũng lành lặn, tối qua ở đó lửa cháy ngút trời, ít c.h.ế.t."

 

"Ninh Vương thủ đoạn lớn đến ?"

 

"Đâu chỉ , những vị phiên vương vốn thể hưởng thụ cuộc sống yên bình, cứ thích gây chuyện, xem, bọn họ rốt cuộc nghĩ gì chứ."

 

"Còn thể nghĩ gì nữa, chẳng qua là d.ụ.c vọng quyền lực rung động lòng thôi." Lão thái gia cho là đúng.

 

Tạ Khiêm nhíu mày sâu, "Lão , xem nên thế nào, nếu An Hóa Vương thật sự c.h.ế.t thì thôi, nhưng nếu c.h.ế.t, trở về phong địa chẳng là thả hổ về rừng ?"

 

 

Loading...