Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 17:-- Rời Phủ ---
Cập nhật lúc: 2025-10-12 08:48:39
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ phu nhân lườm một cái: “Ngươi ngay cả việc con trai chịu ấm ức cũng , cần ngươi gì?”
“Phu nhân gì , ai thể khiến chịu ủy khuất chứ!”
Đừng khác, ngay cả lão tử đây cũng chẳng bao nhiêu điều lành từ .
“Lười để ý ngươi, ngốc tử!”
Tạ phu nhân xong cũng thèm để ý đến nữa, đại sự hàng đầu định đoạt, nàng tự nhiên cũng yên lòng.
Tạ Khiêm đang mơ hồ xung quanh, vẫn hiểu tại cả hai đều phát điên.
điều đó ảnh hưởng đến sự hứng thú của .
Cũng giống như , Thôi Cửu Trinh lúc cũng đang vui mừng, từ Đông Uyển trở về, nụ mặt từng tắt.
Mèo Dịch Truyện
Dù cho ở giữa cũng một chút chuyện vui.
Ngọc Yên ở một bên mà kinh hồn bạt vía.
Cuối cùng kìm , nàng tránh Minh Hương, hết lời khuyên nhủ: “Đại tiểu thư, Tạ nhị công tử thể dây dưa, nghĩ cho kỹ! Đừng vẻ bề ngoài lừa gạt.”
Thôi Cửu Trinh “……” Cái quỷ gì ?
“Vì ?”
“Tạm hôn ước, cứ Tạ nhị công tử cũng thể , chẳng chuyện của , vẫn là nên tránh xa một chút thì hơn.”
“Bất quá chỉ là tin đồn mê tín thôi, ngươi thực sự tin .”
“Đại tiểu thư, đây …”
“Thôi .” Thôi Cửu Trinh ngắt lời nàng: “Ta cũng gì. Còn nữa, đừng nhắc đến hôn sự với nữa, sớm muộn gì cũng hủy bỏ !”
Ngọc Yên , suýt nữa ngã lăn đất.
Xong xong , Đại tiểu thư đây là Tạ nhị công tử mê hoặc .
Đến cả lời hủy hôn cũng .
Đang do dự nên bẩm báo chuyện cho lão gia , liền thấy giọng trầm thấp của Thôi Cửu Trinh truyền đến.
“Hãy nhớ, ngươi là nha của , chuyện gì nên , chuyện gì nên , ừm?”
Ngọc Yên nghĩ đến kết cục của Lý ma ma, đột nhiên rùng một cái.
“Nô, nô tỳ hiểu .” Sau lưng nàng toát đầy mồ hôi lạnh.
Thôi Cửu Trinh nhếch môi: “Đi, giúp chuẩn giấy bút.”
Ngọc Yên ngừng , liếc nhanh nàng một cái, đ.á.n.h bạo : “Đại tiểu thư, cần giấy bút gì?”
Chẳng lẽ…
“Còn thể gì?” Thôi Cửu Trinh nhạo: “Tính sổ.”
Nàng chỉ quyển sổ sách mà tiền viện sai đưa đến: “Ngươi đang nghĩ linh tinh gì ?”
Ngọc Yên thấy thở phào nhẹ nhõm: “Không , nô tỳ nghĩ gì cả, giờ nô tỳ chuẩn ngay đây.”
Nói xong, nàng vội vã chạy .
Thôi Cửu Trinh lắc đầu, cầm một quyển sổ sách phân loại tùy ý lật xem.
Dù nàng chút hảo cảm với Tạ Phi , thừa nhận vẻ mê , bản quả thực thích, nhưng cũng đến mức thư từ qua với .
Nhiều nhất là gặp trêu chọc chút thôi.
Ai bảo tên rõ ràng tuổi lớn, mà luôn vẻ đạo mạo, càng tránh xa nàng, nàng càng chiều ý .
Cứ để giả vờ!
Thôi Cửu Trinh nghĩ đến chuyện xa, khẽ một tiếng, lật mở sổ sách.
Đợi Ngọc Yên trở về, thấy nàng quả thực đang tính sổ, lúc mới yên lòng.
“Tiểu thư, cần nô tỳ tìm một vị trướng phòng giúp ?”
“Trướng phòng nhất định thể tính toán giỏi ?”
“Người ngày xưa cũng từng học qua, nô tỳ lo lắng…”
“Yên tâm ! Thứ tính sổ , cần học, một cái là hiểu .” Nàng xong, khẽ nhíu mày.
Quyển sổ sách thực sự , chỉ thôi e là thấy bao nhiêu manh mối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-17-roi-phu.html.]
“Hồi thiệp của Ôn gia chuẩn xong, chúng sớm một chút.”
Thôi Cửu Trinh cầm bút, khoanh tròn một chỗ.
Ngọc Yên nhận lệnh, gọi tiểu nha Như Vân đến hầu hạ, còn bản thì tìm Minh Hương bàn bạc chuyện xuất hành.
Cũng qua bao lâu, Thôi Cửu Trinh khát, liền cử động, vặn một ly ấm nóng đặt bên tay.
Nàng ngẩng đầu , còn kèm theo hai đĩa mứt và một đĩa hoa quả.
Quả là chu đáo, kìm thêm hai tiểu nha .
“Ngươi là gia sinh tử trong phủ là Lương quản gia mua từ bên ngoài về?”
Như Vân chủ tử hỏi, nhất thời chút căng thẳng, tuổi mới mười một mười hai, cố tình giả bộ già dặn, trầm .
“Bẩm Đại tiểu thư, nô tỳ là gia sinh tử trong phủ, cha, đều là ở trang viên của lão thái gia.”
Thôi Cửu Trinh hiểu rõ, của lão thái gia, tức là của nàng.
Như , mặt ý thêm vài phần: “Sau cứ theo bên cạnh Ngọc Yên !” Ngừng một lát, dặn dò một tiếng: “Học cho !”
Như Vân hai mắt sáng rực, giòn giã đáp lời: “Dạ, nô tỳ tuân mệnh!”
Thôi Cửu Trinh ngậm một viên mứt, tiếp tục sổ sách.
Nàng hồi tưởng những nha bên cạnh nguyên chủ, trong sách, khi gả Trương gia, chỉ mang theo Minh Hương và Ngọc Yên.
Hai thì phản bội nàng, nhưng cuối cùng đều rời bỏ nàng mà .
Dường như, chủ tớ ly tâm từ lâu.
Như , nếu hai đại nha dùng nữa, nàng cần thiết bồi dưỡng một tâm phúc.
Hai ngày , Thôi Cửu Trinh chỉnh lý sổ sách xong, khi đồng ý, chuẩn Ôn gia.
Thôi Tuân thực sự yên tâm, Ôn thị cũng cùng, nhưng thấy sắc mặt nàng tái nhợt, cùng những chuyện qua, rốt cuộc vẫn .
Quay sang Thôi Cửu Trinh: “Nếu ở quen thì sớm trở về, những chuyện khác vi phụ ở đây.”
Nghe dặn dò, Thôi Cửu Trinh cúi hành lễ: “Phụ cần lo lắng, chắc hẳn mẫu sắp xếp thỏa cả .”
Ôn thị nhẹ giọng : “Bên cữu mẫu ngươi dọn dẹp thỏa, đang đợi ngươi qua đó.”
Thôi Tuân coi như hài lòng, mấy xe hành lý: “Phu nhân vất vả .”
Thôi Nguyên Thục đó vội vã, ngược kịp mang bao nhiêu đồ đạc, bằng .
“Không vất vả, đây đều là việc nên .” Ôn thị cúi mắt đáp.
Thôi Cửu Trinh nàng một cái, ngay đó bái biệt hai rời .
Từ Thôi gia đến Ôn gia thật cũng xa, ước chừng nửa ngày đường.
Sáng khởi hành, qua giờ Ngọ đến nơi.
Bởi vì sắp xếp , Ôn gia đấy đón phủ.
Đến nhị môn, đổi sang kiệu, Thôi Cửu Trinh nhân lúc ngắm Ôn gia một lượt.
Nhà cửa tinh xảo, chạm khắc xà vẽ cột, so với Thôi gia thì thêm phần trang nghiêm, nhưng thiếu vẻ tự nhiên, linh tú.
Kiệu dừng , Minh Hương và Ngọc Yên tiến lên đỡ nàng xuống, ngước mắt lên, liền thấy một phu nhân ăn vận tinh xảo, mang theo ý , sự vây quanh của nha và bà tử mà tiến đến.
Phía nàng còn một thiếu nữ chừng mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo xinh , mặc trường quần màu hồng bạc thêu kim, khoác dải lụa màu hồng nhạt.
Và Thôi Nguyên Thục đang bên cạnh thiếu nữ , đối lập với nàng , nếu thiếu nữ là mẫu đơn kiều diễm nở rộ, thì Thôi Nguyên Thục chính là u lan nơi thung lũng cô tịch tự ngắm .
Trường quần sa mỏng trắng xanh đan xen, eo thon mềm mại, dáng liễu rủ gió, mày mắt như họa.
Đối diện ánh mắt của nàng, Thôi Nguyên Thục dường như chút né tránh, liền mặt .
Thôi Cửu Trinh nhướng mày, để ý đến nàng , tiên hướng về phía Ôn phu nhân Từ thị hành lễ, "Cửu Trinh xin thỉnh an cữu mẫu."
Từ thị nắm tay nàng xoa nhẹ, "Hài tử , đường xa vất vả, mau theo trong, lão phu nhân đợi lâu ."
Thôi Cửu Trinh cúi đầu, "Đã để và ngoại tổ mẫu lo lắng."
"Chẳng , ngươi đúng là vẻ hơn cả Nguyên Thục, tổ mẫu sớm thúc giục chúng đến đón ngươi."
Ôn Di mang theo ý , tiến lên khoác tay nàng.
Tưởng chừng là trêu đùa, nhưng Thôi Cửu Trinh sự bất mãn của nàng .