Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 166:-- Gu ngại ---
Cập nhật lúc: 2025-10-13 01:04:09
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Phi mượn hành động uống để che nụ mỉm khóe môi.
Đến giữa trưa dùng cơm xong, lão thái gia giữ mấy , để bọn họ tự chuyện.
Thẩm Mậu Quân nhớ lời Thôi Tuân hỏi khi dùng cơm, trừng mắt Tạ Phi, “Ngươi Thôi lão thích đơn sơ mộc mạc , ghét … ?”
Tạ Phi thần sắc nhạt nhẽo, “Ta đơn sơ mộc mạc, chứ bảo ngươi giữa ngày Tết mà mặc y phục vải thô đến đây, kẻ nào còn tưởng là thích nghèo đến ăn chực chứ.”
Lời y mang theo vài phần nhẹ nhàng, rõ ràng là đang xem trò của .
Thẩm Mậu Quân chịu thiệt thòi , thể nuốt xuống.
Quan trọng nhất là, cảnh cáo !
Thôi lão quả nhiên là thương cháu gái, còn sợ đường đường là chủ nhân Kỳ Lân Các khó Thôi Cửu Trinh ?
Dù , đúng là để mắt đến tài năng vẽ hoa văn của nàng.
loại như ?
Mèo Dịch Truyện
Tạ Phi nghĩ gì trong lòng, nhưng dù cũng sẽ để tâm.
Chủ nhân Kỳ Lân Các là thế nào, cứ tìm hiểu là rõ, cần gì y biện minh.
Trong ba năm thể thôn tính nghiệp lớn một kinh thành, từ đó mà Kỳ Lân Các như bây giờ. Hiện nay ngoài Tường Thụy Các , còn nhà nào dám sánh vai với y?
Hơn nữa, với cái đức tính của tên , e rằng quá mấy năm, Tường Thụy Các cũng sẽ còn tồn tại.
Hai đến sương sảnh phía chuyện. Dọc đường , Thẩm Mậu Quân cũng coi như chứng kiến nơi ở của vị Đế Sư rốt cuộc là như thế nào.
Có cả vườn rau ao cá, quả thực khác hẳn những phủ khác, mang đậm ý vị ẩn dật giữa chốn phồn hoa.
Phía , lão thái gia và Thôi Tuân đang chuyện, Thôi Cửu Trinh một bên lắng .
“Đứa trẻ tuy nhiều tâm tư, nhưng cũng thật thà.”
“Người nhà họ Thẩm, đại khái cũng sẽ kẻ đại gian đại ác nào nhỉ!”
Thôi Tuân tiếp lời, nhưng hôm nay mặt quạt của đứa trẻ , tổng thể thấy chút quen thuộc.
Phải chăng từng thấy ở đó?
“Phụ , cảm thấy mặt quạt của tiểu tử nhà họ Thẩm…”
Lão thái gia , “Là ‘Tây Hạ Lạc Nhật Đồ’ do phụ vẽ khi du ngoạn những năm . Bức quạt, là do chép.”
Thôi Tuân chợt bừng tỉnh, “Con , bức họa dường như thấy ở đó. , chẳng tặng cho một bạn thi trượt về quê , tiểu tử ?”
Điều thì lão thái gia .
Thôi Cửu Trinh xong hiểu, hóa Thẩm Mậu Quân vẫn là ngưỡng mộ tổ phụ ?
Lại thêm một lát, Thôi Cửu Trinh mới xuống, đến chỗ Tạ Phi.
Y đang chuẩn tiễn Thẩm Mậu Quân ngoài. Nghe sắp , nàng ngạc nhiên một chốc, “Đã rời ? Không ở dùng bữa tối?”
Thẩm Mậu Quân cũng , nhưng may hôm nay trở về chuẩn công việc khai trương.
Đành để .
Nghe , Thôi Cửu Trinh nấn ná lâu nữa, sang Tạ Phi, y : “Mai Thái tử đến, hôm nay cần về .”
Mắt nàng sáng lên, lập tức vui vẻ , “Vậy tối nay sẽ hầm canh cá cho , thêm ít chả cá và măng đông.”
Thẩm Mậu Quân , lên tiếng: “Cái … hình như cũng vội vã về lắm …”
“Mai Thái tử đến, hôm nay nhất định dọn dẹp một phen. Ngươi ở đây sẽ nhiều bất tiện.”
Thẩm Mậu Quân nghẹn lời, chỉ tự tát miệng , tại ban nãy về chứ.
Thôi thôi, vẫn còn cơ hội đến . Hiện tại vẫn là xử lý công việc quan trọng hơn.
Tiễn , Thôi Cửu Trinh mới thể cùng Tạ Phi chuyện tử tế vài câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-166-gu-ngai.html.]
“Vương gia và Ngô gia định ngày, đầu tháng ba sẽ đón tân nhân nhập môn.”
“Ồ? Ngô gia dò la xem, Vương gia hiện giờ rốt cuộc là tình hình thế nào ? Lại còn dám gả con gái qua đó?”
“Điều đó quan trọng, liên hôn chẳng qua cũng chỉ vì chữ ‘lợi’ mà thôi.”
Tạ Phi nhàn nhạt , hai về phòng, sạp mà chuyện.
“Lợi?” Thôi Cửu Trinh nghĩ nghĩ, ngoài Vương gia lão thái gia , Vương gia còn lợi gì để mưu đồ?
, điều cũng việc nàng nên hỏi. “Vương Diễn lấy vợ, thì Thôi Nguyên Thục hẳn là dễ chịu gì .”
Tạ Phi nàng cuối cùng cũng nhắc đến, khẽ nhếch môi, ý tứ sâu xa : "Nàng đúng, trong hậu trạch, chính thê tất nhiên thể dung thứ một tiểu như , xảy chuyện gì cũng chẳng lạ."
Thôi Cửu Trinh giật , : "Chàng sẽ xúi giục chuyện đó chứ?"
"Đã là địch nhân thì hà tất lưu , nàng , thể giúp nàng!"
"Không, ." Thôi Cửu Trinh lắc đầu, "Chuyện thể ."
Nàng vì nàng mà vấy máu, một thanh cao lạc như nên dính dáng đến những chuyện ô uế như .
Huống hồ, một khi , khó tránh khỏi để dấu vết, dù cũng cục diện nào là thiên y vô phùng, nhỡ một ngày nào đó phụ nàng .
E rằng Tạ Phi sẽ dễ chịu gì.
Nếu tay, cũng chỉ thể là nàng!
Thấy nàng , Tạ Phi đành tạm gác , cùng lắm về sẽ để mắt nhiều hơn, để nàng chịu thiệt.
Hiểu tâm ý của , Thôi Cửu Trinh vẫn cảm thấy vui vẻ, nàng tiến lên nép lòng : "Ta vì mà lo nghĩ, nhưng những chuyện thể tự . Thôi Nguyên Thục phạm đến thì còn , nếu dám phạm đến , nhất định sẽ nương tay."
Đối với khuôn mặt đáng thương , nàng còn thể tay, tự nhiên cũng chẳng là kẻ lương thiện mềm lòng.
Tạ Phi ôm lấy nàng, gì.
Chỉ là nghĩ đến chuyện xảy ngoài thành hôm đó, ánh mắt càng thêm thâm sâu.
Bọn , dám mạo phạm Trinh Trinh của , nếu c.h.ế.t, thật khó mà xoa dịu cơn thịnh nộ của .
Tối đến, vài dùng bữa xong, lát Tạ Phi đến thư phòng, lão thái gia đang sạp trong phòng uống , thấy đến cũng lấy lạ.
"Lão sư, các phiên vương mấy ngày nay lượt rời kinh, gia phụ lệnh Hồng Lô Tự sắp xếp, Ninh Vương và An Hóa Vương rời cuối cùng."
Ánh nến chập chờn, in khuôn mặt đầy nếp nhăn nhưng tinh thần vẫn quắc thước của lão thái gia.
Chỉ thấy ông đặt chén xuống, : "Những việc khác sắp xếp thỏa cả ?"
"Dạ, chuẩn xong xuôi!" Tạ Phi cúi đầu, cung kính đáp.
"Ngoài thành năm mươi dặm, hãy thả tin tức , bọn mười phần thì tám chín sẽ xuất hiện, bắt mấy kẻ thì bấy nhiêu."
Lão thái gia lạnh giọng , Thôi gia của ông mà cũng dám động , chỉ là một phiên vương thực quyền, dám vọng tưởng loạn triều đình.
Tạ Phi nhếch môi, đáp: "Học sinh tuân mệnh!"
Khoảng cách , trong thành sẽ nhận tin tức, cũng thể cứu viện , ngoài thành, tự nhiên chút kiêng dè.
Trong kinh chỉ còn Ninh Vương và An Hóa Vương về phong địa, hai từ chỗ ban đầu đề phòng lẫn , nay nhất trí đề phòng bên ngoài.
Ngày mười bốn , Ninh Vương nhận lệnh, lên đường .
Chờ đến khi nghi trượng vương rời , trong thành cũng bởi vì ngày Tết Nguyên Tiêu hôm mà trở nên náo nhiệt.
Khắp các con phố bắt đầu treo đầy các loại đèn lồng đủ màu sắc, khó để tưởng tượng đến đêm hôm sẽ là một cảnh tượng phồn hoa đến mức nào.
Tuy nhiên, những điều chẳng liên quan gì đến Ninh Vương!
Ngoài thành, Ninh Vương mấy chục dặm bắt đầu cảm thấy bất an.
Ngồi trong xe ngựa, rõ ràng là giữa mùa đông lạnh giá, nhưng lòng bàn tay và trán toát mồ hôi lạnh.
Chàng chút bồn chồn, vén rèm xe ngoài: "Chắc chắn sẽ ám sát bổn vương? Rốt cuộc là Hoàng đế các phiên vương khác?"
Cận thị bên xe ngựa cũng dễ chịu gì, một mặt cảnh giác bốn phía, một mặt thúc ngựa cúi đầu : "Nô tài nhận tin tức, tám phần là vị ."