Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 162:-- Phế bỏ ---
Cập nhật lúc: 2025-10-13 01:04:05
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dường như đoán điều nàng nghĩ trong lòng, Tạ Phi an ủi: “Chuyện Thôi thúc phụ nắm rõ trong lòng, y dù tiềm phục trong Thôi gia, nhưng chắc lấy nhiều thứ.”
“Vậy ? y là trường tùy cận của phụ , chắc hẳn ít chứ!”
“Những thứ thực sự quan trọng đều ở Đông Uyển, nàng cũng , Đông Uyển bình thường ngay cả hạ nhân cũng ít khi .”
Thôi Cửu Trinh , yên tâm chút.
là , ngay cả lúc nàng đến, các nha cũng chỉ thể chờ ở nơi khác, thể chạy theo nàng.
Những khác thì càng khỏi , chỉ là bây giờ nàng chuyển về ở, chuyện mới dễ dàng hơn một chút.
những , nào ai mà tiểu tư trong viện để mắt tới.
Những mà tổ phụ nàng nuôi dưỡng đó, đều tinh ranh!
Hơi thở phào nhẹ nhõm, Thôi Cửu Trinh thở hắt : “Vẫn là sớm tóm y thì hơn, bất kể là của phe nào, e rằng cũng hữu hảo với Thôi gia.”
Ôn thị c.h.ế.t, nhưng Tôn Thụy trốn thoát, khó tránh khỏi y sẽ ghi hận.
Nói đúng , ép c.h.ế.t Ôn thị chính là nàng.
Tạ Phi gật đầu, đúng là như , Tôn Thụy quả thực thể giữ .
Theo lời y, cái Thôi Nguyên Thục cũng .
Chỉ là, vì phận mà y tiện tay, cũng sợ tay sẽ khiến cha vợ tương lai hài lòng.
nữ nhân đó, rốt cuộc vẫn là một phiền phức!
Đi đến thư phòng, hai còn nhắc đến chuyện nữa. Vào trong phòng, cởi áo choàng lông cáo, áo choàng lớn đặt sang một bên.
Thôi Cửu Trinh xuống bên cạnh Lão thái gia. Bây giờ cần dạy dỗ Thái tử nữa, Lão thái gia thật sự sống an nhàn như mây trời hạc nội .
Không việc gì thì thưởng ngắm tuyết, một ván cờ cũng thể chơi cả ngày.
Lúc Tạ Phi đến, lúc gặp lúc Lão thái gia hứng.
Hai đ.á.n.h cờ, chuyện.
Thôi Cửu Trinh thì ở một bên thỉnh thoảng rót thêm nước cho họ, bên tay đặt đồ ăn vặt và mứt.
Hai ăn bao nhiêu, nhưng Thôi Cửu Trinh thì ăn no căng bụng.
Lão thái gia nhịn trừng mắt nàng: “Ăn ít thôi, buổi tối ăn nổi cơm, đêm đói cho mà xem.”
Nghe ông , cũng chuyện đầu, Tạ Phi ngẩng đầu : “Cho nếm thử?”
Thôi Cửu Trinh qua, đẩy đồ ăn vặt sang, còn mứt thì giữ cho .
Tạ Phi lắc đầu, khóe miệng cong lên.
là giữ thức ăn!
Vì ăn quá nhiều, nàng đành dậy dạo một chút, để tiêu hóa.
Đợi nàng rời , Lão thái gia mới đến chuyện triều chính.
“Vài ngày nữa, các phiên vương triệu tập sẽ tiến kinh triều cống, Hoàng thượng nhất định sẽ đả áp một phen, ngươi bảo phụ ngươi để mắt nhiều hơn, là một cơ hội đó.”
Tạ Phi hiểu ý ông, đáp: “Dạ, nhưng những phiên vương xưa nay đều cẩn trọng, tiến kinh chẳng lẽ còn dám mí mắt Thánh thượng mà câu kết đại thần ?”
“Hừ! Cẩn trọng?” Lão thái gia liếc y một cái, “Chỉ là một đám nuôi như lợn thôi, thể cẩn trọng đến ? Đa đều là lũ ngu xuẩn.”
Quan trọng nhất là, lợn còn thể g.i.ế.c thịt mà ăn, nhưng đám ăn chờ c.h.ế.t những thể g.i.ế.c, còn càng ngày càng nhiều.
Sớm muộn gì cũng ăn nghèo cả triều đình.
“Khụ, học sinh hiểu .”
Tạ Phi đặt quân cờ xuống, e rằng cũng chỉ Lão thái gia mới lấy đám phiên vương so sánh với việc nuôi lợn.
Thế nhưng, tính toán kỹ lưỡng, đám phiên vương thế tập kế vị, phân phong nhưng ban đất, liệt tước nhưng dân, hưởng lộc nhưng trị việc, tham gia các nghề của bốn dân.
Nói trắng , chính là chỉ phận danh tiếng, ngoài gì khác, ngoài việc ăn chờ c.h.ế.t, chẳng ích lợi gì, chẳng cũng gần giống như nuôi lợn ?
Không chút thành tựu nào còn , triều đình còn cung cấp cơm nước.
Giờ đây kẻ lăm le hành động, bất an phận, quả thực cần răn đe một phen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-162-phe-bo.html.]
Nếu , sẽ cho họ thêm tự tin, thật sự tưởng thể giống như Thành Tổ.
Vì , trong mắt Lão thái gia, đám chính là ăn no rảnh rỗi, tìm đánh!
Đồng quan điểm với ông là Hoàng đế, nên là hổ là do ông dạy dỗ , giờ phút đang ở Đông Noãn Các bàn bạc về chuyện phiên vương triều cống.
“Cứ để Hồng Lô Tự sắp xếp ! Phía Vương Phủ Đại Nhai phái Cẩm Y Vệ qua đó theo dõi chặt chẽ, đợi họ lên kinh thì dạy dỗ tử tế, cứ học cho kỹ quy tắc của tổ tông mới đến gặp Trẫm!”
Để khỏi kẻ nào ăn no rửng mỡ, nghĩ lắm trò quỷ.
Tạ Thiên, Lưu Kiến, cùng Lý Đông Dương đều mặt, ba cùng chắp tay đáp lời.
“Hoàng thượng, chi bằng để Thôi trở triều, ông tay, chắc hẳn các vương gia cũng sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều.”
Tạ Thiên , nhướng mày, liếc Lý Đông Dương.
Lại nữa , tâm tư của kẻ Hoàng thượng sớm thấu, dù thế nào nữa, cũng sẽ buông tha ông.
Quả nhiên, Hoàng đế cũng : “Tiên sinh ẩn cư điền viên, màng thế sự, vẫn là đừng quấy rầy ông nữa.”
Tóm những gì cần học, ông cũng học , chỉ là đả áp phiên vương thôi, còn cần đến xuất sơn.
Huống hồ, nếu thật sự kẻ đầu óc, Trẫm liền nhân tiện thu giữ hộ vệ, phế bỏ chúng.
Những thứ thu hồi còn thể sung quốc khố, giảm bớt nhu cầu của quốc khố.
Hoàng đế càng nghĩ càng thấy chủ ý tệ, thế là, thẳng lên sắp xếp.
Mèo Dịch Truyện
Cứ chờ xem, kẻ nào đầu óc sẽ tự đ.â.m đầu .
Thấy mục đích đạt , Lý Đông Dương trong lòng tiếc nuối, việc cáo lão hương xa thêm một bước.
Khi nào mới đến lượt đây!
…
Vài ngày , năm mới cận kề, các phiên vương từ khắp nơi triệu tập lượt đến kinh thành.
Vốn tưởng thoát một cái lồng, nào ngờ lao một cái lồng khác.
Lại còn chen chúc đến hoảng.
Các phiên vương sắp xếp ở Thập Vương Phủ, ban đầu còn tự đề phòng, cãi vã nhỏ, đến của Hoàng đế phái đến giám sát chép quy tắc, liền thể an phận trở .
Lần , ngay cả cổng lớn cũng , Vương Phủ Đại Nhai dân thường, cả ngày chỉ Cẩm Y Vệ và của Đông Xưởng qua .
Thẳng thừng dọa đến mức bọn họ dẹp hết ý đồ.
Không đợi động tĩnh khác thường nào, Hoàng đế chút bất mãn, điều nghĩa là tâm tư của ngài cũng hụt.
Kỳ thực cũng trách đám phiên vương trở nên ngoan ngoãn, thử hỏi cả ngày Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ âm u đáng sợ chằm chằm, ai mà còn thể linh hoạt ?
Đừng những khác, ngay cả An Hóa Vương và Ninh Vương hai kẻ ngỗ ngược cũng cụp đuôi hiền lành, một chút tâm tư cũng dám lộ.
Vào ngày hai mươi bốn tháng Chạp, Thôi Cửu Trinh lo liệu thỏa việc cúng tế trong phủ, lão thái gia cùng Thôi Tuân tế tự xong xuôi, liền nghỉ ngơi.
Hai ông cháu suốt ngày ở trong thư phòng bàn bạc chuyện gì.
Chỉ còn nàng xoay như chong chóng, việc chuẩn lương thực cho ít nhất nửa tháng dịp cuối năm quả thật khiến nàng khó xử.
Thêm đó là việc tiếp đón lễ Tết, Thôi Cửu Trinh cứ thấy ai là bắt đó việc nặng nhọc, ngay cả nhàn rỗi như Dư ma ma cũng thoát khỏi.
Đang sắp xếp việc, Thôi Cửu Trinh Như Vân đến bẩm báo, Phù Nhi giam ở phòng giặt giũ hai ngày nay vẻ yên phận.
Nàng chút bực bội, “Không yên phận thì gì? Chủ tử còn, mà vẫn còn những tâm tư vẩn vơ đó ư? Ngươi cảnh cáo nàng một phen, ngại đưa nàng đến Đại Lý Tự .”
Dẫu Ôn thị khi còn sống cực kỳ tin tưởng nàng , xét việc nàng suýt c.h.ế.t tay Ôn thị lúc , là khoan hồng lắm .
Như Vân mệnh, đang định cáo lui, Thôi Cửu Trinh như nghĩ điều gì, gọi nàng .
“Khoan !”
“Tiểu thư?”
Không yên phận thì cũng lý do chứ!
Thôi Cửu Trinh nghĩ đến một , bèn : “Bảo canh giữ lỏng lẻo một chút, chú ý hành động của nàng , xem nàng định gì.”
Như Vân nhanh chóng hiểu rõ dụng ý của nàng, “Tiểu thư cảm thấy, Phù Nhi vẫn còn cấu kết với bên ngoài?”