Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 156:-- Tự Thiêu ---
Cập nhật lúc: 2025-10-13 01:03:59
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ngươi thì , từ nay về còn liên can gì đến Thôi gia nữa!”
Thôi Tuấn , nàng nữa, định dẫn Thôi Cửu Trinh rời .
“Sao thể còn liên quan gì nữa chứ?”
Ôn thị nhẹ nhàng , đột nhiên dậy lao về phía Thôi Tuấn.
“Vậy ngươi hãy cùng xuống địa ngục !”
Con d.a.o găm trong tay nàng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, chực đ.â.m Thôi Tuấn.
Thôi Cửu Trinh kinh hãi, “Phụ ——”
Một tiếng 'bộp' vang lên, Ôn thị đá văng .
Thôi Tuấn lùi mấy bước, Thôi Cửu Trinh đỡ lấy, nhất thời lồng n.g.ự.c kịch liệt run rẩy.
“Phụ , ?” Nàng kiểm tra khắp ông, may mắn là y phục rách, nhưng thương da thịt.
Thôi Tuấn cũng sợ hãi mà lắc đầu.
Người đột nhiên xuất hiện là Ngụy Dũng và Dương Đạt, cùng với một khác.
Tôn Thụy!
Thôi Cửu Trinh phá cửa sổ mà xông , đang ôm Ôn thị với sắc mặt tái nhợt, lau vết m.á.u ở khóe miệng nàng .
Vẻ đau lòng hề che giấu.
Xung quanh hộ vệ tiếng động mà tới, vây kín Thôi Cửu Trinh và Thôi Tuấn, bảo vệ họ.
“Chẳng trốn , tại về nữa?” Nàng hai .
Hai cúi đầu, Ngụy Dũng cất tiếng: “Kẻ xảo quyệt, dùng thế lừa gạt chúng , may mắn là phát hiện kịp thời.”
Bọn họ vốn nhận lệnh của lão thái gia, định nhổ cỏ tận gốc Tôn Thụy.
Không ngờ là một kẻ mạo danh, lừa liền lập tức về.
Vốn dĩ định theo dõi trong bóng tối, nào ngờ Ôn thị đột nhiên tay, bọn họ mới hiện , hơn nữa, xuất hiện còn chỉ hai bọn họ.
Lại lá gan như , dám về!
“Phu nhân, nàng ?” Tôn Thụy hỏi.
Ôn thị ngước mắt, bình tĩnh một cái, “Ngươi trở về gì?”
“Ta đến đưa nàng , phu nhân, theo ! Ta sắp xếp thỏa , sẽ .”
“Các ngươi, quả là vô lễ!”
Thôi Tuấn cảm thấy mất mặt, cho dù ông và Ôn thị chỉ là vợ chồng danh nghĩa, nhưng nàng dám ở mặt mà thế với gia thần của .
Quả thật là vứt mặt mũi của ông xuống đất mà chà đạp.
“Bắt lấy , sống c.h.ế.t mặc kệ!”
Hộ vệ , lập tức rút đao vây quanh hai Ôn thị.
Ngụy Dũng và Dương Đạt thì canh giữ bên cạnh Thôi Cửu Trinh và Thôi Tuấn.
Tôn Thụy thậm chí thèm liếc Thôi Tuấn một cái, chỉ cố chấp Ôn thị.
Nào ngờ nàng đẩy .
“Phu nhân?” Tôn Thụy hiểu, lẽ nào đến lúc , nàng vẫn ở đây ?
Ôn thị liếc một cái, hờ hững dời mắt, tự đến bên giường xuống.
Nàng những đang cảnh giác chằm chằm , khẩy một tiếng.
“Ngươi ! Ta sẽ rời cùng ngươi, đời , vĩnh viễn chỉ là Thôi phu nhân.”
“Nàng, nàng thật sự là như ?”
Tôn Thụy sốt ruột, thấy các hộ vệ sắp tay, liền tay , phóng mấy ám khí.
Để tránh thương, Thôi Tuấn dẫn Thôi Cửu Trinh tạm thời rút khỏi chính phòng.
Sau khi bọn họ rời , những trong chính phòng liền đại chiến, ngay cả cả sân viện cũng tránh khỏi.
Tôn Thụy quả nhiên hổ là đầu bên cạnh Thôi Tuấn, mấy hộ vệ đều là đối thủ của .
Thấy Ôn thị thực sự cùng , thêm nhiều hộ vệ kéo đến, đành từ bỏ, tiên đ.á.n.h lui , bỏ trốn.
Những tiếp ứng tạm thời nhắc đến, giờ khắc , nhà họ Thôi ai nấy đều cảnh giác, chỉ sợ còn kẻ phản bội ẩn nấp trong đó.
Lão thái gia tin liền vội vã chạy tới, thấy con trai và cháu gái đều bình an vô sự, liền thở phào nhẹ nhõm.
Lập tức truyền lời, lệnh quan phủ truy nã Tôn Thụy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-156-tu-thieu.html.]
"Còn Ôn thị ?" Lão thái gia hỏi Thôi Tuân.
"Con trao hưu thư cho nàng , lập tức sai đưa nàng rời ."
Lão thái gia , hỏi thêm, chỉ : "Người nhà họ Ôn đến . Trinh Nhi, theo tổ phụ một chuyến."
Thôi Cửu Trinh nắm chặt chiếc hộp trong tay, nghĩ đến bên trong còn một vật, liền hướng về phụ khẽ cúi , theo Lão thái gia.
Trong chính sảnh, Ôn thị đuổi bà tử đang thúc giục , bàn trang điểm, từng chút một tô điểm nhan sắc.
Nàng búi tóc dài gọn gàng, trang điểm tỉ mỉ, chấm son môi.
Nhìn trong gương đồng cuối cùng cũng vài phần dáng vẻ của ngày xưa, nàng khẽ cong môi.
Bên ngoài là một ngày trời quang đãng tuyệt , mấy hôm còn tuyết rơi, âm u ảm đạm, nhưng hôm nay hé rạng mặt trời.
Ôn thị chậm rãi bước đến giường, đoan trang xuống.
Dường như trở về những ngày tháng ngày ngày giữ phòng đây, nàng .
Nước mắt trong mắt nàng chảy dài xuống gò má, ướt mu bàn tay.
Nàng khẽ khàng mở lời: "Ta thua cả một đời, cuối cùng cũng thắng ngươi , vị trí , vĩnh viễn là !"
Phải rằng nàng cơ hội theo Tôn Thụy rời , nhưng nàng .
Mèo Dịch Truyện
Nếu rời , tất cả những gì nàng sẽ trở thành trò , dụng tâm mưu tính bao nhiêu năm, hại c.h.ế.t tỷ tỷ, tự tay tiễn mẫu .
Chẳng đều là vì Thôi gia , vì Thôi Tuân ?
Nàng dựa mà , dựa mà Thôi gia hưu thì hưu, vứt bỏ là vứt bỏ?
Chỉ là hi sinh quá nhiều, chút cam lòng thôi!
nàng còn thời gian nữa.
Không thể mang Thôi Tuân , ít nhiều cũng chút tiếc nuối.
Giá như năm xưa thật sự phế thì bao, như chỉ thể mặc nàng sắp đặt.
Nàng sẽ khiến ngày ngày , phụ nữ mà chạm , nhiều chạm; phụ nữ mà yêu thương, nhiều yêu thương.
Đời dù c.h.ế.t cũng thể nhắm mắt!
Cười nước mắt, Ôn thị thở một , căn phòng giam hãm nàng mười mấy năm, thuận tay cầm lấy ngọn đèn thắp sẵn đầu giường.
Ném trong giường.
Lửa gặp chăn đệm dễ cháy, lập tức bùng lên.
Ôn thị đoan tọa giường bất động, phía dần ngọn lửa nuốt chửng.
Nàng nhắm mắt , trời bên ngoài quá lạnh, vẫn là nơi đây ấm áp.
Lửa bốc cao ngút trời.
Khi hạ nhân phát hiện , căn phòng bốc cháy, dù đổ tuyết cũng kịp nữa, chỉ thể trơ mắt chính sảnh thiêu rụi .
Các bà tử, v.ú nuôi chữa cháy lập tức bẩm báo Đông Uyển.
Hay tin , Lão thái gia và Thôi Tuân gặp nhà họ Ôn xong, đều ngạc nhiên một chốc.
Còn Thôi Cửu Trinh thì sớm dự cảm.
Nàng im lặng, ngược Lão thái gia thì tức đến giậm chân.
"Dù c.h.ế.t cũng c.h.ế.t trong nhà họ Thôi , cái thứ xúi quẩy , còn mau sai ném ngoài cho !"
Kẻ dám chần chừ, vội vàng .
Còn Thôi Tuân, nửa ngày cũng thấy động tĩnh, từ khi tin Ôn thị tự thiêu, liền bắt đầu hoảng loạn.
Lão thái gia trách cứ , chỉ sai đưa về nghỉ ngơi, trông chừng cẩn thận.
Chuyện của Ôn thị là một rắc rối, nếu xử lý , e rằng Thôi gia sẽ tiếng là hưu thê bức tử nàng . Mặc dù chứng cứ Ôn thị g.i.ế.c giao cho Đại Lý Tự, lý do Thôi gia hưu thê cũng đầy đủ, nhưng dù danh tiếng cũng cho lắm.
Huống hồ, còn đuổi khỏi cửa phủ c.h.ế.t trong phủ, nếu tang lễ thì vẫn là công nhận phận của nàng ; nếu , thì quá bạc bẽo.
Lão thái gia thực sự tức đến c.h.ế.t sống , Ôn thị c.h.ế.t cũng hại Thôi gia .
Thôi Cửu Trinh cảm thấy khó chịu trong lòng: "Tổ phụ, lẽ nào con còn để tang nàng ?"
"Để tang cái gì mà để tang, tiện phụ xứng đáng ? Dù cũng hưu , còn là phu nhân Thôi gia nữa."
Chỉ là e rằng những vị ngôn quan sắp cớ để rêu rao một thời gian.
Lão thái gia Thôi Cửu Trinh một cái, với Lương Bá: "Xem thử nhà họ Ôn , nếu thì bảo họ mang Ôn thị về, xử lý thế nào là tùy họ."
Lương Bá đau cả hàm răng, nhà họ Ôn cũng thật xui xẻo.
Những chuyện dồn dập kéo đến, e rằng sẽ kinh thành dậy sóng, chiêu của chủ tử nhà thật quá độc địa!
Chào buổi sáng. Đêm qua thấy một tin tức, đàn ông vợ con mất cách đây ba bốn năm , cuộc sống mới . Bỗng nghĩ đến một câu , thế gian , sống mới là điều nhất!