Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 142:-- Nhạc Phụ ---
Cập nhật lúc: 2025-10-12 08:50:56
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng chẳng qua chỉ tặng một cặp bao tay, Thôi Cửu Trinh liền đáp món quà quý giá như , hơn nữa đều là những thứ bổ dưỡng thượng hạng.
Điều khiến nàng thể ngại ngùng mà nhận chứ?
Ấy mà nha đầu vẫn cứ thế mang về.
Liên Kiều bĩu môi mặc cho trách mắng, đợi khi nàng bớt giận một chút, mới : "Dù cũng là tâm ý của Thôi đại cô nương. Nô tỳ dám từ chối, huống hồ những thứ đều là thứ dùng ."
Không nhắc thì , nhắc Lưu Tương Uyển tức giận.
Cái nha đầu ai đến cũng từ chối, thấy đồ liền vơ vét , thật là dạy nổi nữa .
Không còn cách nào khác, nàng đành nghĩ cơ hội sẽ trả Thôi Cửu Trinh thứ khác.
Không lâu , trời liền đổ tuyết. Chỉ một đêm, trời đất phân chia rạch ròi.
Mèo Dịch Truyện
Đẩy cửa sổ , bên ngoài trắng bạc một màu, dày đặc đè nặng mái hiên, mặt đất.
Thôi Cửu Trinh càng khỏi cửa phòng, cả ngày cuộn trong phòng ở Đông Uyển, ăn ăn uống uống, thì là ôm thoại bản chịu buông tay.
Lão thái gia ở nhà, tự nhiên ai quản thúc, xem loại thoại bản nào chẳng nàng quyền quyết định ?
Đến giữa trưa, Thôi Tuân đội gió tuyết tới. Không còn cách nào khác, Thôi Cửu Trinh khỏi cửa, y là phụ dùng bữa cùng khuê nữ, thì chỉ thể đích chạy tới.
Hai cha con ăn cơm thoải mái, trong lúc đó, dùng dưa muối ăn hết hai bát lớn.
Thôi Tuân dường như cảm nhận niềm vui khi lão thái gia ở phủ.
Không ai chế giễu y nữa .
Sau bữa cơm, hai uống . Gió tuyết bên ngoài càng lớn, chỉ , còn đổ cả mưa. Đừng là ngoài, đến đầu cũng dám nhô .
Trong phòng ấm áp như xuân. Thôi Tuân khoanh tay áo, nheo mắt suy nghĩ: Thật ghen tỵ với những thiết triều giữa mùa đông!
Đang chuẩn cùng khuê nữ nhà đ.á.n.h cờ hai ván để g.i.ế.c thời gian, liền thấy bên ngoài truyền tiếng bẩm báo, là Tạ Phi trở về.
"Giờ mà trở về ?" Thôi Tuân còn kịp mở lời, Thôi Cửu Trinh lên tiếng: "Mau mời , trời thế còn chạy về chứ."
Nói đoạn, liền lê dép xuống sạp. Thôi Tuân vươn tay, còn kịp gì thấy chạy tới cửa .
Lập tức, giận chỗ xả. Tạ Phi cái tên khốn chịu ngoan ngoãn ở biệt viện, trở về cũng về nhà, chạy đến nhà y gì?
Ngoài cửa, Thôi Cửu Trinh vươn đầu , liền thấy giữa mưa tuyết một bóng chậm rãi bước đến.
Chàng che một chiếc ô đơn sơ, vẫn là khoác bào trắng, khoác áo choàng lớn lông chồn màu xám đá, mái tóc đen gió thổi bay lên, bay lượn quấn quýt phía .
Thôi Cửu Trinh rõ gương mặt . Dáng vẻ nghĩ bao nhiêu , giờ khắc cuối cùng gặp.
Dường như cũng thấy nàng, Tạ Phi đẩy nhanh bước chân, mới đến cửa, Thôi Cửu Trinh vén rèm lao ôm chầm lấy .
Tạ Phi lập tức tiến lên chặn nàng , tự chắn gió, lông mày nhíu: "Nàng đây gì? Ta còn nhận đường ?"
Thôi Cửu Trinh mừng chua xót: "Chẳng vì nhớ , nên mới nhịn !"
Tạ Phi , lòng khẽ run lên. Đang gì đó, liền thấy trong phòng truyền tiếng .
"Đến thì còn chôn chân ở cửa gì?" Bên trong, Thôi Tuân bất mãn .
Thế ưỡn , chậm rãi uống , một mặt ánh mắt bỏ qua động tĩnh ở cửa.
Tạ Phi bước nhà, cởi áo choàng lớn đưa cho Ngọc Yên. Chàng tự tiến lên hành lễ: "Diễm Trung mắt Thôi thúc phụ!"
Thôi Tuân đáp lời , hướng về Thôi Cửu Trinh đang bận rộn pha tới: "Ra thể thống gì, giày cũng mang chỉnh tề, còn mau về sạp mà sưởi ấm."
Thôi Cửu Trinh bĩu môi: "Phụ giở trò gì , Tạ Phi một đường trở về e là còn kịp uống một ngụm nước nóng nào!"
Nói đoạn, nàng thổi nhẹ nước trong chén , đưa cho Tạ Phi.
Thôi Tuân nghẹn một , trừng mắt Tạ Phi.
Hừ! Chẳng qua chỉ là một cái vỏ bọc , cứ thế mà lừa gạt khuê nữ của y, còn bằng một nửa khi y còn trẻ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-142-nhac-phu.html.]
Khuê nữ cũng quá dễ lừa .
Tạ Phi cong khóe môi, uống một ngụm . Độ nóng , uống ấm áp trở .
Khi xuống, Thôi Cửu Trinh đưa cho một chiếc lò sưởi tay của , kiểu dáng tinh xảo, còn nạm đá quý.
Chàng chút buồn , kỳ thực bản vốn hề lạnh, còn vô cùng ấm áp.
"Khụ!"
Thôi Tuấn mắt cảnh hai liếc mắt đưa tình. Dù rằng hôn sự của hai cơ bản định, chỉ còn chờ sang năm chính thức cầu lập hôn thư.
mà, tên tiểu tử thúi thế nào cũng thấy gai mắt!
"Ngươi ở biệt viện trông chừng Thái tử, trở về gì?"
"Bẩm thúc phụ, lão sư bảo trở về lấy vài cuốn sách, tiện đường mang theo... đồ vật cho và đại cô nương."
Không chú ý đến quãng ngừng nhỏ của , ông lão thái gia gửi đồ cho , Thôi Tuấn mắt sáng rỡ.
"Ồ? Là gì thế?"
"Tương rau do lão thái gia tự tay muối, cùng một ít quả từ nước ngoài."
Thôi Tuấn xong, gật đầu, vô cùng vui mừng, hóa phụ vẫn nhớ tới .
15. "Ừm, ngươi đường tới đây cũng vất vả , tiên y phục ! Lát nữa hãy đến thư phòng Đông Uyển tìm ."
Ông để ý vạt áo ướt, tóc mai cũng dính ít mưa tuyết.
Thôi Tuấn đoạn dậy, Tạ Phi cũng lên hành lễ, "Vâng!"
Thôi Tuấn hài lòng "ừ" một tiếng, tự vén rèm bước , gió thổi tới, suýt chút nữa rụt .
Áo lông quên lấy, giờ thì chút mất mặt, thôi , ông cứ thế bước ngoài.
Thôi Cửu Trinh rốt cuộc cũng là chú ý đến ông, nàng thầm một tiếng, sai Ngọc Yên mang áo lông ngoài.
Quay đầu , nàng Tạ Phi, "Lần thể ở mấy ngày? Có cần về ?"
Tạ Phi hạ mắt, ánh quyến luyến, "Ba năm ngày thành vấn đề, đợi khi trời hãy cũng muộn."
"Trời lạnh thế , tuyết mưa, còn chịu khổ ở bên ngoài ư?"
Thôi Cửu Trinh chút xót xa, đương nhiên, chỉ xót một Tạ Phi, còn ông lão thái gia nữa.
Dù cũng hơn sáu mươi tuổi , ít nhiều cũng nên chú ý.
Nhận sự lo lắng của nàng, Tạ Phi : "An tâm , lão sư cũng điều. Huống hồ trông chừng, sẽ để lão nhân gia mệt mỏi ."
Nghe , Thôi Cửu Trinh mới yên tâm đôi chút.
Nàng mắt khẽ chuyển, kéo kéo dây áo : "Vạt áo đều ướt , cho nhé?"
Tạ Phi cứng đờ, lập tức nắm lấy tay nàng, "Không cần, tự là ."
Đông Uyển cũng chuẩn y phục cho , trở về phòng là .
Định rời , nhưng Thôi Cửu Trinh níu chặt buông, "Bên ngoài gió lớn, cứ thế gì, sai hạ nhân mang tới đây chẳng hơn ?"
Nói , thấy Tạ Phi ánh mắt né tránh, vành tai lén lút ửng đỏ, nàng : "Chàng còn sợ ăn thịt ?"
Thật là, tuy nàng ngày nào cũng nghĩ thật, nhưng cũng đến mức lúc .
Tạ Phi chút tự nhiên, khẽ ho một tiếng : "Không chuyện đó, là ."
Như Vân nhận lệnh liền sai bảo một tiếng, chốc lát, y phục đưa tới.
Tạ Phi gian trong xong, khi bước , Thôi Cửu Trinh cuộn sạp, chỉ thấy nàng khẽ một tiếng, "Đi , gặp mặt nhạc phụ tương lai , dỗ dành cho , nếu về mà khổ sở."