Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 140:-- Cạm bẫy ---
Cập nhật lúc: 2025-10-12 08:50:54
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Dự , sắc mặt cứng , nàng đỏ bừng mặt, nghiến răng : “Coi như cầu xin ngươi, gả đến biên cảnh, ngươi cứ buông tha !”
Thôi Cửu Trinh nghi hoặc, “Ngươi gả đến biên cảnh, can hệ gì đến ? Lại chẳng ép ngươi gả!”
Vương Dự bĩu môi, “Rõ ràng là ngươi, chẳng đắc tội ngươi một ! Phụ , ai bảo đắc tội , đất kinh thành thể ở nữa.”
Không nàng thì còn ai đây?
Thôi Cửu Trinh xong, cảm thấy oan uổng.
Nàng còn chẳng nhớ đến , gây chuyện với nàng ? Có công phu , gây chuyện với Thôi Nguyên Thục chẳng hơn ?
“Ngươi tìm nhầm , từng , cha và tổ phụ cũng từng .” Với tính tình của họ, đến mức so đo với một tiểu cô nương.
Vương Dự sững sờ, thần sắc mờ mịt.
Không nàng ? Vậy còn ai nữa, trừ Thôi gia, ai còn ghi hận một cô nương như nàng?
Thấy nàng như , Thôi Cửu Trinh liền liếc mắt hiệu cho Ngọc Yên, đỡ nàng dậy.
“Ngươi bằng suy nghĩ kỹ xem hiềm khích với ai, tóm , cũng đừng đến tìm nữa.”
Vương Dự hé miệng, gò má tròn trịa dường như gầy đôi chút.
Nàng thất hồn lạc phách rời , trông quả thực chút đáng thương.
Thôi Cửu Trinh lắc đầu, hôn sự của con gái nhà từ đến nay đều tự chủ , dù là nguyên chủ, cũng do trưởng bối định đoạt.
Nếu may mắn gặp , sẽ thuận lợi cả đời, quán xuyến việc lớn nhỏ trong hậu viện, chỉ chăm sóc phu quân, mà còn chăm sóc các thê của phu quân.
Nếu may mắn, sẽ như nguyên chủ, mất cả mạng.
May mắn , giờ đây khác !
…
Rời khỏi Thôi gia, Vương Dự mơ hồ, Thôi Cửu Trinh thì còn ai?
Mã Cầm?
Nàng và Mã Cầm từ nhỏ cãi vã bao nhiêu , nếu đắc tội thì đắc tội sạch .
Còn ai nữa?
Kẻ mà đắc tội, còn là mà phụ nàng cũng dám nhắc đến nhiều.
Trên xe ngựa, thể nàng lắc lư, tư lự cũng theo đó mà d.a.o động.
Đột nhiên, nghĩ đến một khả năng, nàng vội vàng vén rèm cửa phân phó, “Đổi đường, Lưu gia.”
Đi suốt đến Lưu gia, Vương Dự cũng đưa lời, gặp Lưu Tương Uyển.
Đang ở trong phòng dùng thuốc, hạ nhân truyền lời, Lưu Tương Uyển hề ngạc nhiên, chỉ chậm rãi thổi bát thuốc.
“Cứ bảo nàng đợi !”
“Dạ…”
Mãi cho đến lâu , Vương Dự trong phòng khách lò sưởi, chỉ dựa nóng và chiếc lò sưởi tay nguội, miễn cưỡng sưởi ấm.
Nàng nhịn giậm giậm đôi chân tê cứng, sự suy đoán trong lòng càng thêm khẳng định.
Lập tức, cơn giận bùng lên.
Cái tên bệnh tật mà giỏi giày vò khác đến thế, chẳng lẽ thực sự nghĩ rằng tổ phụ sắp thăng quan, nên mới xem ai gì nữa.
Trong lòng thầm mắng, qua một lúc lâu, mới đến.
“Kính chào Vương cô nương, xin cô nương thứ , tiểu thư nhà chúng nô tỳ đó đang dùng thuốc, nên lỡ việc. Giờ nhớ , đặc biệt sai nô tỳ đến dẫn cô nương qua đó.”
Người đến là Liên Kiều, đại nha bên cạnh Lưu Tương Uyển, nàng hành lễ xong, liền tươi , khiến Vương Dự với cái tính nóng nảy suýt nữa chỉ thẳng mặt mà mắng.
Nàng lạnh mặt dậy, “Vậy thì phiền .”
Mèo Dịch Truyện
Nha gì đó, cũng nàng trừng mắt .
Liên Kiều phúc , dẫn nàng rời .
Trong phòng, Lưu Tương Uyển nghiêng giường sưởi, dù trong phòng đốt địa long, nàng vẫn đắp chăn dày cộm, cuộn trong đó, càng thêm vẻ gầy yếu.
Vương Dự chằm chằm nàng, cuối cùng nhịn , “Có là ngươi giở trò quỷ ?”
Khóe môi Lưu Tương Uyển khẽ cong, đôi mắt nhỏ hẹp hé mở, “Phải thì , thì ?”
“Thật sự là ngươi, tại ?” Vương Dự tức đỏ cả vành mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-140-cam-bay.html.]
Lưu Tương Uyển ho khan hai tiếng, tiếp tục : “Chẳng qua là để ngươi trả cái giá xứng đáng cho sự ngu xuẩn của ngươi thôi.”
“Ngươi đây là ý gì?”
“Ngươi , hôm đó nếu Thôi đại cô nương, rơi xuống hồ sẽ là .”
“ rơi xuống là nàng , ngươi ?”
Vương Dự nghiến răng, nàng một sợi tóc cũng rụng, cớ gì còn hại nàng?
Nàng tuy hòa thuận với Mã Cầm, nhưng cũng từng liên lụy đến nàng !
Lưu Tương Uyển che môi ho khan, nàng ngước mắt Vương Dự, trong đôi mắt nhỏ hẹp, là ánh lạnh mà ngoài từng thấy.
“Thôi đại cô nương là Thôi đại cô nương, việc ngươi là sự thật, dù là nàng tay, đây đều là cái giá ngươi trả!”
Vương Dự lạnh, “Tốt lắm Lưu Tương Uyển, mà từng , ngươi là kẻ tâm cơ sâu đến , những khác thật sự đều cái bộ dạng bệnh tật của ngươi lừa .”
“Vương cô nương thận trọng lời !” Liên Kiều bất mãn.
Vương Dự yếu thế, “Sao, đúng? Chỉ lén lút dùng những thủ đoạn hạ tiện , Thôi Cửu Trinh thể kết giao với loại như ngươi.”
“Khụ khụ… Chuyện với việc ngươi kết giao với Thôi nhị cô nương, chẳng cùng một lý lẽ ?”
“Ngươi…”
“Nếu ngươi ngoan ngoãn một chút, Tết thành , sẽ coi như chuyện hai bên thanh toán. Bằng , đừng ngươi, ngay cả quan chức của phụ ngươi cũng đừng hòng giữ !” Lưu Tương Uyển nhàn nhạt .
Vương Dự hận nàng đến thấu xương, đưa tay lau nước mắt đang rơi.
đối với lời của nàng, Vương Dự hề nghi ngờ, tổ phụ nàng Lưu Đại Hạ qua năm sẽ thăng đến Binh Bộ Thượng Thư , nàng tự nhiên cái khí phách đó để .
“Ngươi rốt cuộc thế nào, mới chịu buông tha , Thôi gia cũng truy cứu nữa, cớ gì ngươi cứ cố chấp buông. Ngươi gì, cứ , chỉ cần !”
Lưu Tương Uyển , “Những gì cần đều , Thôi gia truy cứu là chuyện của Thôi gia, chỗ thông qua .”
Nàng bưng lên, nha liền hiểu ý, tiến lên : “Vương cô nương, tiểu thư nhà chúng mệt mỏi , xin mời cô nương trở về !”
Vương Dự nàng , chỉ cố chấp chằm chằm Lưu Tương Uyển.
Thấy nàng phản ứng, cuối cùng cũng bật thành tiếng, “Ta hận c.h.ế.t ngươi , cái tên bệnh tật nhà ngươi, gả thì gả, còn ngươi, cả đời đừng hòng cưới ngươi!”
Nói xong, nàng lau mắt chạy .
Lưu Tương Uyển khẩy, đôi mắt nhỏ cong cong, nàng vốn dĩ định thành .
Người sống bao lâu, thành cũng chỉ là khổ khác.
Nàng hé cửa sổ ngoài, chỉ thấy trời xám xịt, gió lạnh buốt giá, mùa đông dài đằng đẵng bắt đầu , cũng bao giờ mới qua ?
Bỗng nhiên một luồng gió lạnh thổi tới, khiến nàng ho sặc sụa.
“Khụ khụ, khụ khụ…”
“Tiểu thư, mở cửa sổ?”
Liên Kiều trở về vội vàng tiến lên đỡ nàng, một tay đóng chặt cửa sổ.
“Người chịu gió, thể mở cửa sổ! Vạn nhất bệnh nặng hơn thì …” Liên Kiều xót xa cằn nhằn.
Lưu Tương Uyển tựa tay nàng uống một chén nước ấm, lúc mới kìm cơn ngứa ngáy.
“Qua, qua vài ngày nữa sẽ tuyết rơi, ngươi , đến Thôi gia một chuyến, mang chiếc ống tay áo xong tặng cho Thôi đại cô nương.”
Liên Kiều vội vàng đáp lời, “Vâng , nô tỳ sẽ đích , đừng nữa, hãy nghỉ ngơi cho .”
Lưu Tương Uyển gật đầu, nghiêng giường sưởi, t.h.u.ố.c ngấm, lâu liền ngủ .
…
Ngày hôm , trong Thôi gia, Thôi Cửu Trinh khoanh tay giường sưởi Hoàng ma ma bẩm báo.
Nàng vốn tưởng chính viện sẽ cho đại phu , ngờ Châu ma ma ngăn cản.
“Vị cho đại phu bắt mạch, còn nhờ ơn Châu ma ma cho nàng uống một chén an thần.”
“Kết quả thế nào?”
“Đại phu , e rằng khả năng thất tâm phong.”
“Thất tâm phong?”
Thôi Cửu Trinh nheo mắt, Ôn thị sẽ thất tâm phong ? Hay cách khác, là một cái bẫy nữa?