Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 136:-- --- Biến cố ---

Cập nhật lúc: 2025-10-12 08:50:50
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Nàng khép cửa sổ , đến bên Ôn thị, “Phu nhân, lão thái gia và đại tiểu thư đều ở phủ, bây giờ chính là cơ hội nhất, hà cớ gì một công đôi việc, khiến họ thể trở về!”

 

Bàn tay Ôn thị đang chép kinh khẽ dừng , : “Những bên cạnh lão thái gia dễ đối phó, lão Cẩm Y Vệ bảo vệ ?”

 

Nếu Cẩm Y Vệ, nàng cử bao nhiêu cũng đủ.

 

Chu ma ma nghĩ , thấy cũng lý.

 

lẽ nào bọn họ cứ mãi giam cầm như ?

 

Nàng nhớ đến hai đứa con trai của , lâu tin tức. Không hiểu , hôm nay mí mắt nàng cứ giật liên hồi.

 

“Phu nhân, bây giờ? Trong viện đều là tai mắt, chúng sống tiếp ?”

 

Bàn tay Ôn thị đang chép kinh cuối cùng cũng dừng . Nàng đặt bút xuống, những chữ chép bằng chu sa.

 

“Bên Ôn gia thế nào ?” Nàng nheo mắt , thần sắc trong mắt lúc xa lúc gần.

 

“Nô tỳ đây chỉ , lão phu nhân vẫn khỏe, ngày nào cũng dùng thuốc, ít khi tỉnh táo.”

 

Chu ma ma cúi đầu.

 

Ôn thị hồn, nét chữ đỏ tươi mặt, ánh mắt u tối.

 

“Phải , bà cũng sắp . Người năm xưa một là một, giờ thành thế , e là chính bà cũng chẳng vui vẻ gì!”

 

Bà đỡ Chu sững sờ, dường như đoán điều gì, liền mím chặt môi.

 

Ôn thị mỉm , ánh mắt dịu dàng, với bà đỡ Chu: “Tiễn nàng một đoạn đường, để nàng thể diện một chút, thế nào?”

 

Như , là con cháu, nàng tự nhiên đến viếng.

 

Nghĩ , cũng nhiều năm gặp "" của nàng !

 

Mồ hôi lạnh túa trong lòng bàn tay bà đỡ Chu, dám đáp lời, đúng hơn, thể đáp!

 

Cuối tháng Mười, áo thu cởi, trời bỗng trở lạnh.

 

Hơi thở phả đều hóa thành một làn khói trắng, hít khí lạnh lâu ngày, chóp mũi cũng đỏ bừng vì rét.

 

Thôi Cửu Trinh cuộn giường sưởi, chịu xuống đất nấu cơm nữa, dù Thái tử vô liêm sỉ nũng nịu than phiền, nàng cũng động đậy.

 

Lạnh lẽo thế , cho dù suối nước nóng, nàng cũng ló đầu .

 

Huống hồ, nàng cũng đang bận rộn!

 

Như Vân khoác chiếc áo bông màu đỏ nhạt từ bên ngoài trở về phòng. Nàng tiên đến cạnh chậu lửa để xua khí lạnh, mới đến mặt Thôi Cửu Trinh.

 

“Tiểu thư, đại ca , bà đỡ năm xưa đỡ đẻ cho phu nhân qua đời từ lâu , là thọ chung chính tẩm, giống hại.”

 

Thôi Cửu Trinh ngẩng đầu khỏi cuốn sách, “Có điều tra xem, con trai con gái bà hỏi chuyện ?”

 

“Đều hỏi qua , việc như thường, vả của lão phu nhân, hẳn là sẽ vấn đề gì.”

 

“Vậy những hầu cận bên cạnh mẫu năm xưa ?”

 

“Niên đại quá lâu, năm xưa lão gia giận dữ đ.á.n.h c.h.ế.t, cũng ít bán hoặc đuổi ngoài, giờ tìm thật sự dễ.”

 

Thôi Cửu Trinh trở nên bực bội, lẽ là do kỳ nguyệt sự tới, nàng chút khó chịu.

 

“Hai nha đầu hầu cận bên cạnh mẫu năm xưa, chẳng một vẫn còn sống , hãy tìm nàng , bán đến cũng tìm cho rõ ràng.”

 

Nha bên cạnh Ôn Lan Thanh năm đó một c.h.ế.t một thương, nhũ mẫu dù chút thể diện cũng đuổi , chẳng bao lâu thì bệnh nặng qua đời.

 

Chỉ còn nha đầu , kéo lê đầy thương tích bán . Trong tay kẻ buôn , tuy cơ hội sống sót cao, nhưng cũng thể.

 

cũng là nha xuất từ gia đình quyền quý, khi dưỡng thương , dù bán đến cũng giá cao.

 

Như Vân nhận lệnh xuống việc.

 

Đôi chân nhỏ chạy nhanh như bay, cả tròn vo, chốc lát còn bóng dáng.

 

Thôi Cửu Trinh cũng chẳng còn tâm trạng thoại bản. Cuốn họa sách cần cho tiệm trang sức đặt bàn sưởi, nàng đẩy sang một bên, nhận lấy chén canh Ngọc Yên đưa tới.

 

“Dì Dư mới nấu đó, cho thể tiểu thư, thêm chút mật ong, tiểu thư mau nếm thử.”

 

“Mật ong từ ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-136-bien-co.html.]

 

“Là do Tạ gia gửi tới ạ.”

 

Ngọc Yên , Thôi Cửu Trinh cũng cong môi.

 

Nếm thử một ngụm, tuy vị cay của gừng, nhưng vị ngọt đậm hơn, quả thực dễ uống hơn nhiều.

 

Chỉ là, vị tiêu nồng nặc thực sự rát họng, nấu thứ "độc vật" cho nàng chứ!

 

Than phiền thì than phiền, nhưng thứ quả thực giúp nàng đỡ đau bụng hơn nhiều.

 

Nuốt nước mắt uống cạn, nàng vội vàng uống thêm một ly nước mật ong để tráng miệng, nhất thời, chỉ cảm thấy ấm áp, bụng cũng .

 

Nằm giường sưởi, cảm thấy buồn ngủ. Đang là buổi chiều, nàng vốn thói quen nghỉ trưa, đầy một khắc, nàng mơ màng ngủ .

 

Ngọc Yên thấy , thu dọn bát đũa, đắp thêm chăn cho nàng.

 

Đang cúi đầu, nàng thấy rèm cửa vén lên, Dư ma ma thần sắc khác lạ, vẫy tay hiệu cho nàng.

 

Ngọc Yên liếc tiểu thư nhà , rón rén bước ngoài, đóng cửa , “Ma ma chuyện gì ạ, lúc tiểu thư nghỉ ngơi thích ai quấy rầy nhất.”

 

Nàng hạ giọng hỏi.

 

“Ôn gia xảy chuyện .”

 

Ngọc Yên cau mày, mấy ưa Ôn gia, nhưng dù đó cũng là ngoại tổ của tiểu thư nhà , bèn hỏi thêm, “Ôn gia chuyện gì? Chẳng lẽ Ôn biểu thiếu gia gây họa ?”

Mèo Dịch Truyện

 

Dư ma ma định , thì thấy Như Vân vội vã trở về, nàng cũng mới nhận tin, vội với Ngọc Yên: “Ta , Ôn lão phu nhân sắp qua khỏi .”

 

Ngọc Yên trợn tròn mắt, “Cái gì?”

 

Trước đây vẫn đang tĩnh dưỡng uống t.h.u.ố.c , bỗng dưng sắp qua khỏi?

 

Chuyện thể trì hoãn, bẩm báo ngay.

 

Thôi Cửu Trinh mơ mơ màng màng lay tỉnh, thể khó chịu, cộng thêm cơn bực bội lúc tỉnh giấc, nàng lạnh mặt, “Làm gì mà ồn ào thế?”

 

Ngọc Yên và Như Vân vội vàng quỳ xuống, “Tiểu thư, Ôn lão phu nhân sắp qua khỏi , tiểu thư e là mau về.”

 

Thôi Cửu Trinh rõ lắm, đôi mắt tỉnh táo hơn chút, “Ngươi ai?”

 

“Ôn lão phu nhân, ngoại tổ mẫu của !”

 

“Ngoại tổ mẫu?”

 

Nàng hồi hồn, im lặng một lát, : “Ai báo tin?”

 

“Bẩm cô nương, là lão gia trong phủ phái tới ạ.”

 

Dư ma ma đáp.

 

Thôi Cửu Trinh từ từ dậy, “Ngọc Yên y phục, Như Vân truyền lệnh chuẩn xe ngựa, báo cho tổ phụ, về một chuyến.”

 

May mắn , giờ trời tối hẳn, khi màn đêm buông xuống, nhanh một chút, hẳn là thể kịp về Hoàng thành.

 

Dư ma ma nghĩ đến thể nàng, liền tự động theo .

 

Thôi Cửu Trinh từ chối, bốn chật chội, chuẩn thêm một cỗ xe là .

 

Lão thái gia khi tin do Cẩm Y Vệ đưa tới, ông đang chăm chú Thái tử b.ắ.n mục tiêu chạy trong rừng.

 

Suy nghĩ một lúc, ông Tạ Phi phía , “Ngươi đưa cháu về, con gái lớn đường mấy an .”

 

Tạ Phi lập tức đáp lời, hành lễ xong, đặt cung tên xuống ngay.

 

Chàng đến lưng chừng núi cưỡi ngựa phi thẳng đến biệt viện, cuối cùng cũng đuổi kịp lúc xe ngựa chuẩn lăn bánh.

 

Xuống ngựa, vén rèm xe phía lên, Ngọc Yên và Như Vân giật , khi hiểu chuyện gì, chỉ đành ngoan ngoãn xuống xe, chen chúc cùng Dư ma ma ở phía .

 

Sắc mặt Thôi Cửu Trinh , cũng lười trang điểm, trông vẻ tái nhợt và mệt mỏi, cộng thêm việc đ.á.n.h thức lúc ngủ trưa, cả đều uể oải.

 

Tạ Phi bước , cởi áo choàng, khi ấm tay, ôm nàng lòng.

 

“Vẫn còn đau ?” Chàng khẽ hỏi.

 

Thôi Cửu Trinh lắc đầu, tìm một vị trí thoải mái để cuộn , nàng mới : “Ta ngủ một lát.”

 

【Ta đau bụng kinh, bà nội nấu một bát trứng đường đen tiêu đen, bảo ăn cả vỏ trứng thì sẽ đau nữa, cuối cùng chỉ ăn nửa quả, nhưng uống hết canh, ngon tuyệt, , đều hãy uống thử!】

 

 

Loading...