Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 135:-- ---

Cập nhật lúc: 2025-10-12 08:50:49
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lợi Hại

 

“Hay là để thử xem ?” Nàng vỗ vỗ quả bí ngô, tuy bề ngoài mấy mắt, nhưng hương vị hẳn là cũng tệ lắm.

 

Lương bá để ý, đằng nào thì để đó cũng là để đó, thứ độc, cứ để nàng tùy ý chơi !

 

Quay đầu , nếu dùng thì mang cho heo ăn, cũng lãng phí.

 

Thôi Cửu Trinh bắt đầu bận rộn. Nàng thành thạo bổ đôi quả bí ngô, lúc gọi là gì, ước chừng nên gọi là phiên qua chăng?

 

Rửa sạch sẽ, múc bỏ hạt, giữ ruột, một phần cắt thành từng miếng nhỏ, cùng với hạt kê nấu thành một nồi cháo lớn.

 

Lại hấp một ít.

 

Chốc lát , mùi thơm ngọt của bí ngô lan tỏa . Ban đầu Lương bá để ý, nhưng lúc ngửi thấy thì khỏi xuýt xoa khen ngợi.

 

“Đây là mùi vị gì mà thơm ngọt đến ?” Ông đầu tiên thấy thứ xí còn đáng yêu bằng ớt thể tỏa mùi vị như thế.

 

Không khỏi nuốt nước bọt.

 

Thôi Cửu Trinh : “Chính là thứ đó, tùy tiện thôi, cũng hương vị , tối nay nếm thử.”

 

Nói xong, nàng thêm vài món khác, đợi xong, trời tối từ lâu.

 

Hiện giờ ngày ngắn đêm dài, bên ngoài cũng thắp nến.

 

Đến bữa tối, lão thái gia bát cháo kê màu vàng cam lớn bưng lên, thêm từng miếng là thứ gì, cau mày hỏi: “Đây là vật gì?”

 

Ngửi thì thấy tệ.

 

“Đây là thứ cháu dùng quả bí tròn dài do tổ phụ trồng mà đó. Thấy để đó lãng phí, cháu bèn thử một ít, tổ phụ nếm thử xem?”

 

Vừa , nàng múc cho lão thái gia một bát.

 

Ban đầu nàng là dùng phiên qua tự tay trồng mà , lão thái gia còn ngạc nhiên.

 

Ông vốn định giữ để mang về cho mấy chú heo con của ăn.

 

Giờ đem món ăn, quả thực chút kỳ lạ.

 

“Ừm? Ngọt ?” Thái tử uống một ngụm.

 

Tạ Phi cũng nếm thử, đôi mắt sáng lên, dường như thích hương vị , lặng lẽ ăn mà lời nào.

 

Lão thái gia thấy cả hai đều dùng, cuối cùng công dụng ban đầu của nó, bản cũng ăn một miếng.

 

Hàng mày giãn , ngọt ngào mềm dẻo, ngon đến ?

 

Ăn xong bữa cơm, bát cháo kê phiên qua ăn sạch còn chút nào, ngay cả Tạ Phi cũng ăn liền mấy bát.

 

Món hấp càng còn một miếng.

 

Thôi Cửu Trinh hài lòng. Trong lúc uống , nàng hỏi: “Tổ phụ, phiên qua trồng bao nhiêu?”

 

Lão thái gia thấy nàng hỏi, lắc đầu: “Cũng nhiều lắm, tổng cộng chỉ một mảnh đất nhỏ, trồng mười mấy quả.”

 

Ông tốn ít thời gian để mày mò thứ .

 

Thôi Cửu Trinh thấy bề ngoài lắm, từ đó thể thấy, lão thái gia cũng quá quen thuộc.

 

Tuy nhiên, nghĩ đến việc lão thái gia bình thường thích mày mò những thứ , nàng cũng lo lắng, sớm muộn gì một ngày nào đó, phiên qua sẽ xuất hiện mặt thế nhân, trở thành một loại thực phẩm thể thiếu khi lương thực khan hiếm.

 

Đến lúc đó, khoai lang, khoai tây, ngô... những thứ như còn thiếu ?

 

Bấy giờ, các võ tướng ngày ngày lo việc tích trữ lương thực, trồng trọt, lão thái gia một vị văn quan, còn giỏi mày mò hơn cả võ tướng.

 

Một lát , Thôi Cửu Trinh rời , cùng nàng là Tạ Phi.

 

Song vai bước ánh trăng, Tạ Phi cầm đèn lồng, hai từ từ tản bộ tiêu thực.

 

Thôi Cửu Trinh nghiêng đầu, “Chàng thích ăn phiên qua ?”

 

Buổi tối nàng thấy ăn ít, một chút cũng nhường cho Thái tử.

 

“Ừm, ngọt ngào, ngon!” Chàng gật đầu , khóe miệng cong lên.

 

Thôi Cửu Trinh hiểu , hóa là tín đồ của đồ ngọt, cũng đúng, ở Dư Hàng thường ăn uống thanh đạm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-135.html.]

Việc thích hương vị cũng gì lạ.

 

“Vậy ngày mai cho nhé?” Nàng hôm nay nấu một nồi cháo lớn, ước chừng ít đang đó ăn!

 

Tạ Phi lắc đầu, “Tối mai chúng sẽ ngủ ngoài trời, ba ngày mới trở về.”

 

“Lại ngủ ngoài trời ?” Nàng cau mày, “Trời lạnh thế , chẳng lẽ sợ cóng , đặc biệt là núi, còn lạnh hơn những nơi khác nhiều.”

 

“Hành quân đ.á.n.h trận nếu gặp gió tuyết lẽ nào thể về nhà cuộn trong chăn sưởi, đợi ấm áp mới xuất chinh?” Chàng nhướng mày .

 

Thôi Cửu Trinh bĩu môi, ! Nàng chỉ là lo lắng thôi mà!

 

“Vậy chuẩn thêm mấy chiếc chăn cho các nhé?”

 

Tạ Phi từ chối nữa.

 

Đến sân viện, Thôi Cửu Trinh bước , mới sang viện bên cạnh.

 

Một bên khác, lão thái gia trong thư phòng, Lương bá cạnh, cung kính báo cáo tình hình trong phủ.

 

“…… Ôn thị dường như bắt đầu hoạt động trở , mấy hôm lão gia may té ngã gãy tay, chính viện liền ngày ngày sai đưa t.h.u.ố.c thang, thì cũng là tống thực phẩm bổ dưỡng.”

 

Thôi lão gia đang thư, khẽ dừng bút, “Đưa đồ ăn ư? Đã kiểm nghiệm cả ư?”

Mèo Dịch Truyện

 

“Đã kiểm nghiệm , đều là những thứ hoạt huyết giảm đau, tuy chút độc d.ư.ợ.c nhẹ, nhưng khi phối hợp thì vô hại.”

 

Con trai tự nhiên sẽ mắc ở điểm , những vật phẩm chủ tử trong phủ dùng, tự nhiên đều canh chừng kỹ, nhất là trong tình cảnh hiện giờ, còn là xuất phát từ tay Ôn thị.

 

Thôi lão gia xong thư tín, lúc mới : “Cứ theo t.h.u.ố.c mà pha chế một phần……”

 

Nói , ông nhớ đến Châu ma ma, “Ta nhớ, hai đứa con trai nàng bất học vô thuật, thường kết giao với hạng tam giáo cửu lưu, thậm chí còn cấu kết với đạo phỉ.”

 

Lương Bá ông nhắc đến chuyện , khựng , “Ngài ?”

 

“Bắt một đứa về đây, về t.h.u.ố.c chế cứ đổ miệng nó.”

 

“Vâng!”

 

“Chỗ Văn Sơn , ngươi bảo Lương Chính coi chừng cho kỹ, tuyệt đối để ăn những thứ sạch sẽ.”

 

Ông nghĩ đến lời đại hòa thượng , chí đều mất, chẳng lẽ cũng ám chỉ rằng, chỉ Thôi Tuân, ngay cả chính ông cũng nguy hiểm.

 

Sống đến tuổi , chẳng sợ c.h.ế.t, chỉ là thể c.h.ế.t một cách u ám rõ ràng.

 

Lương Bá từng việc một đáp ứng.

 

Thôi lão gia cho lá thư xong phong bì, gọi một Cẩm y vệ đưa .

 

Làm xong, ông chậm rãi nhấp một ngụm , ngọn nến lập lòe ngừng, đột nhiên hỏi: “Năm xưa khi sinh mẫu của Cửu Trinh lâm bồn, thực sự gì đáng ngờ ư?”

 

Đây chẳng là chuyện từ lâu , đó cũng nhắc , quả thực là vấn đề gì mới .

 

“Thôi lão gia, lúc lão phu nhân đích điều tra một thời gian dài, thực sự tra điều gì, đỡ đẻ cũng do lão phu nhân sắp xếp.”

 

“Ta luôn cảm thấy Ôn thị sạch sẽ, ngươi hãy dẫn dắt chuyện đến mặt đại tiểu thư, bảo nàng tiếp tục điều tra.”

 

Lương Bá trầm ngâm một lát, : “Tuổi tác quá lâu, e rằng khó mà tìm điều gì.”

 

“Không cả!” Thôi lão gia lãnh đạm phất tay áo, “Đến lúc đó , cũng thể , năm tháng lâu dài, là lợi cũng là hại.”

 

Nghe , Lương Bá đại kinh, gương mặt gầy gò của Thôi lão gia ánh nến ẩn hiện sát phạt chi khí thuở còn ở chốn quan trường năm xưa.

 

Đây là, tay với Ôn thị .

 

Tuy y cũng hiểu vì đột ngột như , nhưng mệnh lệnh của chủ tử, y chỉ cần tuân theo là .

 

Lĩnh mệnh, y lập tức xuống sắp xếp.

 

Thôi lão gia án, hồi lâu, nheo mắt khẽ một tiếng.

 

Vậy là thể yên , nếu còn kiên nhẫn hơn nữa, thật sự chẳng tìm cơ hội nào.

 

Cùng lúc đó, tại chính viện Thôi gia, Châu ma ma lén lút quan sát mấy canh gác trong viện qua khe cửa sổ.

 

Suốt ngần ngày, các nàng cũng nắm rõ tính cách và điểm yếu của mấy .

 

Không cần mua chuộc hết, chỉ một hai là đủ.

 

 

Loading...