Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 134:-- Sắp tận ---

Cập nhật lúc: 2025-10-12 08:50:48
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Không hỏi chính , cũng hỏi con trai, mà ưu tiên quan tâm đến cháu gái .

 

Ông thể chấp nhận , đứa bé nuôi lớn, gặp phận như .

 

Đại hòa thượng gật đầu, lắc đầu : “Có thể như , nhưng, giờ thì khác .”

 

Thôi lão gia sững sờ, trong lòng như đang đu đưa xích đu, ông cái đức hạnh đó của đại hòa thượng, run run chòm râu, cuối cùng cũng mắng tiếng.

 

Ông ngoảnh mặt , “Vậy hiện giờ rốt cuộc là thế nào?”

 

Thôi Cửu Trinh cũng , trong mắt đầy sự suy tư, ngờ vị hòa thượng thật sự xem bói, vả , đây chẳng về vận mệnh của nguyên chủ !

 

“Hiện giờ thì……” Đại hòa thượng chằm chằm Thôi Cửu Trinh một lúc, ha hả, “Đường cùng gặp lối, cây khô gặp xuân, vốn dĩ là mệnh cực âm, nay khéo gặp mệnh cực dương. Người thường khó lòng chịu đựng nổi, nhưng nhà ngươi thì tương bổ, cực !”

 

Nghe xong, Thôi lão gia cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Tuy lồng n.g.ự.c vẫn còn đập thình thịch, toát một mồ hôi lạnh, nhưng sự d.a.o động trong mắt lắng xuống.

 

Cái hòa thượng hám ăn thối tha , nhất định là cố ý!

 

“Lão phu hiểu, việc gì, tự nhiên là .” Thôi lão gia liếc Thôi Cửu Trinh dường như vẫn còn ngây thơ, vẫn yên tâm.

 

Đành trông chừng nàng nhiều hơn chút.

 

Nghĩ , ông nghĩ đến Vương gia, nếu khi đó thực sự để mối hôn sự tiếp diễn, sẽ , ông thật sự thể đảm bảo.

 

Những lời đại hòa thượng đó, lẽ chính là câu trả lời.

 

Ông suýt chút nữa hại cháu gái cả đời……

 

Nhận thức khiến ông thất thần, đại hòa thượng dường như điều gì đó, tủm tỉm : “Ôi chao! Con cháu phúc của con cháu, hiện giờ chẳng vặn !”

 

Thôi Cửu Trinh mỉm , quả nhiên là vặn , trọng sinh vặn , gặp Tạ Phi cũng vặn .

 

Hiện giờ, nàng thỏa mãn, còn những chuyện khác, thể từ từ tính.

 

“Tổ phụ, Cửu Trinh thấy hiện giờ , và phụ ở đây, bảo vệ ?”

 

Đại hòa thượng gật đầu, “ đúng !”

 

Thôi lão gia im lặng một lát, đồng tình với lời nàng.

 

Chỉ là, ông xa trông rộng, tự nhiên là suy nghĩ nhiều hơn một nha đầu nhỏ như nàng.

 

Bát tự còn vấn đề, Thôi lão gia liền bảo Thôi Cửu Trinh sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi một lát, còn ông thì ở trò chuyện với vị đại hòa thượng lâu gặp.

 

Thôi Cửu Trinh tự nhiên cung kính đáp lời, lui , so với việc , nàng sang phòng bên cạnh vẹo vọ ăn cơm chay chẳng hơn .

 

Trong phòng, đại hòa thượng tủm tỉm : “Yên tâm, cháu gái ngươi phúc khí sâu dày, tương lai cũng chỉ càng ngày càng .”

 

Thôi lão gia gật đầu, nha đầu nhà đương nhiên là phúc khí, cần gì ?

 

Nghĩ , hai bàn luận về Phật đạo, một canh giờ , Thôi lão gia mới cáo từ.

 

Thấy ông sắp rời như , đại hòa thượng nhịn , “Hừm! Thí chủ quên điều gì ?”

Mèo Dịch Truyện

 

Thôi lão gia lườm một cái, tháo túi tiền ở thắt lưng ném cho .

 

“Một hòa thượng hám ăn như ngươi mà cũng thể danh vọng , Phật tổ ngươi quẳng .”

 

Vị Phật tổ đó nhất định là đang ngủ gà ngủ gật .

 

Đại hòa thượng chẳng hề bận tâm mỉm , một vẻ từ bi, “Phật chủ ở trong tâm, lão nạp trong tâm Phật, ở cũng là Phật!”

 

Hắn sờ sờ túi tiền, nụ cứng đờ.

 

Tên keo kiệt , chỉ vài đồng, cứ tiếc nỡ cho thêm chút.

 

Thôi lão gia lười biếng chẳng buồn để ý đến , sang phòng bên cạnh mang Thôi Cửu Trinh đang sắp ngủ gật , đến phía công đức tiền hương dầu, liền xuống núi.

 

Xe ngựa một đường bình an định tiến về biệt viện, ngược chậm hơn nhiều so với lúc đến.

 

Ông Thôi Cửu Trinh đang úp mặt cửa sổ xe ngoài con đường nhỏ ở thôn quê, trong đầu hiện lên hình ảnh nàng lúc mới hai ba tuổi.

 

Một cục nhỏ xíu, chỉ thích lẽo đẽo theo ông sờ bùn, mỗi ông thời gian xem vườn rau, nàng đều đòi đeo bám, theo.

 

Nay thoắt cái, thanh tú ngọc lập, chờ gả khuê phòng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-134-sap-tan.html.]

 

Trong mắt chút chua xót, ông dời mắt , nhắm mắt dưỡng thần.

 

Một việc, thể .

 

Thôi Cửu Trinh suốt dọc đường, quả nhiên nơi núi non là một chốn lành.

 

Bớt sự ồn ào phồn hoa, thêm vẻ mộc mạc sinh động.

 

Trở về biệt viện, Thôi Cửu Trinh bước sân, liền thấy đang tiến đến, khóe môi nàng khẽ nhếch.

 

Thôi lão gia liếc y một cái, nhưng trừng mắt nữa, mặc cho y hành lễ xong theo.

 

“Hậu sơn sắp xếp thế nào ?”

 

“Bẩm , đang bố trí , chỉ là nhân lực chút đủ.”

 

ở trang viên đa đều lớn tuổi.

 

“Cẩm y vệ ăn gì?” Thôi lão gia chắp tay lưng, “Cứ để hai luân phiên canh gác là , những khác đều qua đó.”

 

Ông đưa Thái tử đây, là để vui chơi, tuy vì chuyện của cháu gái, nhưng việc dạy dỗ Thái tử và Tạ Phi cũng từng bỏ bê.

 

Ở Thôi gia, một việc tiện thả lỏng tay chân, ở bên ngoài thì khác .

 

Tạ Phi đáp lời, ánh mắt y chuyển sang Thôi Cửu Trinh đang lén lút kéo áo .

 

Nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, bao bọc nàng, cũng hiểu ý của nàng.

 

Ánh mắt càng thêm ôn hòa.

 

……

 

Sau đó, suốt mấy ngày liền, Thôi Cửu Trinh đều gặp ba Thôi lão gia.

 

Chỉ là một ngày nào đó trong viện thêm vài gương mặt từng thấy, dáng vẻ và thanh tú xuân đao ở thắt lưng, nàng liền hiểu rõ.

 

Những Cẩm y vệ canh gác ở biệt viện, cần như nhóm ngày nào cũng chỉ thể xổm, mà là quang minh chính đại mắt bọn họ.

 

Lại mấy ngày , Thôi Cửu Trinh chọn xong hoa văn, sắp xếp xong việc may y phục mùa đông, mới gặp Thôi lão gia.

 

Vừa hỏi, nàng mới trong viện đều do Hoàng đế đích điều đến, còn Thái tử hiện giờ còn rảnh rỗi mà lung tung nữa .

 

Hằng ngày cưỡi ngựa b.ắ.n cung cùng học binh pháp chiếm hết thời gian.

 

Về còn học sắp xếp bày trận, tự thử luyện, e rằng cần ít công sức.

 

Thôi lão gia về Thái tử, quả thực chỉ còn thở dài.

 

Để sách khác, thể ngủ cả ngày, nếu để luyện võ nghiên cứu binh pháp, cũng thể mày mò cả ngày.

 

Bảo đần độn, cũng thông minh, bảo thông minh, cố tình lộ vẻ ngốc nghếch đó.

 

Chỉ thể phát huy sở trường, tránh né sở đoản.

 

Chỉ mong sớm con nối dõi, nếu giang sơn giao tay mà giày vò quá lâu, e rằng sớm muộn gì cũng sẽ bại vong!

 

Đến tháng Mười, trời cũng lạnh dần, y phục từng chiếc một thêm dày.

 

Ngày đó, Thôi lão gia từ hậu sơn trở về, cùng Tạ Phi và Thái tử săn ít thú rừng.

 

Lương Bá tủm tỉm xách xuống xử lý, tối nay thể ăn một bữa thịnh soạn.

 

Đột nhiên thêm nhiều như , đương nhiên thể chỉ ăn lương thực, như thì tốn bao nhiêu?

 

Trong núi nước nhiều thứ , ngày thường cứ để bọn họ tự săn b.ắ.n một ít mang về, tiết kiệm rẻ.

 

Thôi Cửu Trinh thấy Thôi lão gia và hiếm hoi tụ họp đông đủ, liền chuẩn tự xuống bếp.

 

Đến hậu bếp nàng phát hiện mấy vật hình bầu d.ụ.c màu cam vàng, cuống quả như chiếc kèn, rõ ràng chính là quả bí đỏ mà nàng ở kiếp .

 

Nàng kinh ngạc hỏi, “Thứ từ ?”

 

Theo nàng , hiện tại dường như nơi nào từng thấy vật .

 

Lương Bá đang giúp đỡ dọn dẹp gà, đầu một cái, : “Do Thôi lão gia tùy tiện trồng trong vườn, là vật sứ thần mang đến triều đình năm ngoái, Thôi lão gia đổi lấy, mày mò mãi mới trồng thứ , cũng ăn , giờ chín thì cứ để tạm ở đây.”

 

Đôi mắt Thôi Cửu Trinh sáng rực, ăn ? Thứ ngon lắm đấy chứ.

 

 

Loading...