Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 103:-- Kinh Ngạc ---

Cập nhật lúc: 2025-10-12 08:50:16
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thôi Tuân nhíu mày, đây quả thực là một vấn đề, y tự nhiên cũng lo lắng.

 

Tạ Phi ba vị hôn thê qua đời, những cô gái mà y gặp còn phần lớn đều kết cục .

 

y thấy Trinh nhi nhà dường như cả... Y dừng một chút, đột nhiên nghĩ đến chuyện thương và rơi xuống nước đây, khiến y toát mồ hôi lạnh.

 

Đây... sẽ liên quan đến chuyện chứ?

 

“Phụ , chuyện vẫn nên xem xét thêm! Cứ xem như nhi tử hôm nay từng gì.” Thôi Tuân nghiêm mặt .

 

Lão thái gia nhấc mí mắt lên, “Ngươi lên cơn gió gì , giật kinh hãi thế.”

 

Thôi Tuân cảm thấy ủy khuất, nhưng ngại Tạ Phi là học trò của phụ , tiện thẳng.

 

“Khụ khụ, gì, chỉ là nghĩ đến một vài chuyện, cảm thấy vẫn xem ý của Trinh nhi thôi.” Y , “Thật sự chọn , thì cứ theo ý của đây, chọn một từ hàn môn đến rể cũng .”

 

thì y chắc chắn sẽ sống thọ hơn cha ruột của , đến lúc đó cứ việc yên tâm trông nom, sợ con gái khác ức hiếp.

 

Lão thái gia để ý đến y, trông thấy y là thấy phiền phức, bèn sai y mau chóng cút .

 

Sau khi y rời , lão thái gia bàn cờ trầm mặc một lát. Mãi lâu , mới di chuyển một quân cờ đen.

 

Lập tức, hai bên liền trở nên thế lực ngang bằng.

 

"Vẫn còn quá sớm." Y lẩm bẩm , thu cờ .

 

Gần đến Trọng thu, Thôi Cửu Trinh nhận tin từ Triệu quản sự của tiệm trang sức, lô sản phẩm đầu tiên chế tác xong.

 

Nàng suy nghĩ, quyết định tự đến xem.

 

Ngày nọ, khi bẩm báo với lão thái gia một tiếng, nàng liền dẫn Ngọc Yên và Như Vân phủ. Bởi lo lắng cho an nguy của nàng, lão thái gia sai Lương bá phái bốn hộ vệ theo.

 

Xe ngựa rời khỏi cửa phủ, dọc đường , hoa quế đỏ ngào ngạt. Phố xá ngõ hẻm cũng tấp nập vô cùng, song cũng đến nỗi chật chội như khi lễ hội.

 

Thôi Cửu Trinh vén rèm xe, trong lúc xe lắc lư, nàng cẩn thận quan sát.

 

Dưới ánh mặt trời, các loại khách bộ hành qua ngớt, các quán hàng rong bên đường bày bán đủ thứ đồ ăn thức uống.

 

Dọc phố các cửa hàng tửu lầu mọc san sát, thỉnh thoảng Cẩm y vệ khoác phi ngư phục ngang qua, cũng vẻ mặt hiền hòa, lộ vẻ sắc bén nào.

 

Nàng trông thấy một nương tử bán chè trôi nước hoa quế tại một quán nhỏ, bên cạnh một đứa trẻ thơ, đang ngẩng đầu gì đó với nương tử. Nương tử , khẽ dịu dàng.

 

Đứa trẻ thơ cũng bật , để lộ nướu răng hồng hào non nớt, trông đáng yêu.

 

Thôi Cửu Trinh cảm thấy, thời thịnh thế nên là như .

 

"Dừng ."

 

Xe ngựa dừng , Ngọc Yên hỏi: "Tiểu thư, gì dặn dò chăng?"

 

Thôi Cửu Trinh khẽ nhếch cằm: "Ta ngửi thấy mùi thơm, mua mấy bát lên đây cho nếm thử."

 

Ngọc Yên lập tức : "Nô tỳ sẽ xuống ngay."

 

Nghe thấy tiếng của nàng, nương tử ở quán hàng sang. Thôi Cửu Trinh buông rèm xe xuống, mỉm với nàng .

 

Nương tử kinh ngạc, mừng sợ hành lễ với nàng. Rồi hỏi Ngọc Yên đang bước xuống: "Vị cô nương , bát chè trôi nước hoa quế ?"

 

Ngọc Yên gật đầu: "Cho ba bát!"

 

"Vâng, xin quý nhân đợi một lát."

 

Đáp lời một tiếng, nàng liền múc ngay ba bát . Bát tuy đơn sơ, nhưng ảnh hưởng đến hương vị.

 

Ngọc Yên tiên bưng một bát cho Như Vân để nàng đưa cho Thôi Cửu Trinh. Kế đó, bưng một bát cho Như Vân, bát cuối cùng thì tự giữ .

 

Đang chuẩn trả tiền, Như Vân đưa tới một tiền bạc, : "Tiểu thư nhà ban thưởng, là hương vị ngon."

 

Ngọc Yên hiểu , đặt một tiền bạc lên quầy hàng.

 

"Cô nương, quá nhiều , một bát chè trôi nước hoa quế chỉ năm văn, thật sự dám nhận."

 

"Đây là đại tiểu thư nhà ban thưởng, ngươi cứ nhận ! Mua mấy món quà vặt cho đứa trẻ ."

 

Ngọc Yên liếc đứa trẻ thơ đang ngoan ngoãn chiếc ghế đẩu nhỏ.

 

Nương tử , trong lòng cảm động, dắt đứa trẻ thơ cúi hành lễ với xe ngựa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-103-kinh-ngac.html.]

 

Trong xe, Thôi Cửu Trinh từ tốn ăn xong chè trôi nước, hương quế thanh ngọt, thoảng chút vị rượu, thể là quá ngon.

 

, sẽ khiến thích thú.

 

Ngọc Yên và Như Vân ăn xong, đang lau miệng. Cả hai đều vô cùng vui mừng với chuyến , dọc đường đôi mắt từng ngơi nghỉ.

 

Mèo Dịch Truyện

Khi đến tiệm trang sức, Thôi Cửu Trinh đội mũ che mặt, Ngọc Yên đỡ xuống xe.

 

Trong tiệm chỉ lác đác vài , đang lựa chọn.

 

Thôi Cửu Trinh lướt qua, tiệm nhỏ, bố cục cũng khá , gọi là tươm tất.

 

Triệu quản sự tiến lên đón, : "Tiệm của chúng hai tầng, đại tiểu thư, tiểu nhân xin dẫn lên lầu."

 

Vừa , y dẫn đường, mặt đầy ý .

 

Lên lầu, Thôi Cửu Trinh cởi bỏ mũ che mặt. Triệu quản sự vội vàng tự bưng những món trang sức mới lò đến.

 

"Đại tiểu thư, xem những kiểu dáng , cần đổi gì nữa ?"

 

Triệu quản sự thật sự vui mừng.

 

Mười mấy món trang sức chế tác , nếu tận mắt thấy sản phẩm của tiệm , thì suýt chút nữa cho rằng đó là sản phẩm của Kỳ Lân Các.

 

Không chỉ tinh xảo mà còn mắt, kiểu dáng cũng mới lạ.

 

Thôi Cửu Trinh những món trang sức đủ kiểu bày mặt, nàng cầm lên một chiếc trâm cài tóc tua rua hình lá ngọc chuồn chuồn, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.

 

Cành vàng cốt, ngọc xanh , vài viên ngọc trắng tròn trịa điểm xuyết giữa đó, ngay cả đường vân lá ngọc cũng khắc rõ ràng.

 

Nàng khen: "Không tồi, những thứ như thế mà tung , sợ mua."

 

Nghe lời khẳng định của nàng, Triệu quản sự cũng phụ họa theo: "Đại tiểu thư , còn nhờ kiểu dáng đưa."

 

Thôi Cửu Trinh mỉm : "Quyển họa sách cất giữ cẩn thận, tuyệt đối truyền ngoài. Mỗi món trang sức đều dấu hiệu riêng, về , cuối mỗi tháng ngươi hãy tự đến phủ lấy họa sách."

 

Triệu quản sự vội vàng đáp lời.

 

"Vâng, đại tiểu thư." Việc ăn của tiệm thể khá hơn, y thể vui mừng chứ.

 

Thôi Cửu Trinh sắp xếp xong xuôi, liền về phía tiệm đồ gốm sứ khác. Với tiệm , nàng chút đau đầu, thật sự quản lý thế nào. Nàng một hiểu nung gốm sứ, hai hiểu chế tạo đồ vật.

 

Quả thật trong phạm vi hiểu của nàng.

 

Vào trong tiệm, nàng lướt qua, đập mắt đều là những đồ vật phổ biến nhất.

 

Một tiệm như thế thể , cũng thể , chỉ như gân gà, bỏ thì tiếc, ăn mùi vị gì.

 

Nàng suy nghĩ, là trực tiếp đổi ngành nghề khác thì hơn.

 

Vấn đề nàng ngay, dù thì chỗ quản sự cũng cần an ủi đôi chút.

 

Dạo một vòng bên ngoài, dẫn Ngọc Yên và Như Vân mua chút đồ ăn thức uống, mới đến tiệm thư họa.

 

Trong tiệm, một bên treo tranh phong cảnh hoa cỏ, bên còn là những giá sách chất đầy. Trong tiệm ngày thường phần lớn là văn nhân, mà đa là những thư sinh nghèo bình thường.

 

Khoảng thời gian , vì kỳ thi hương, nên thấy mấy ai.

 

Thôi Cửu Trinh quét mắt , chỉ thấy một trong góc chuyên tâm sách trong tay, màng đến ngoại cảnh.

 

Cũng bởi quản sự lòng , những thư sinh nán trong tiệm hồi lâu, mượn vài cuốn sách xem, y cũng hề xua đuổi.

 

Chỉ điều như , việc ăn quả thật dễ dàng.

 

Thôi Cửu Trinh ngược trách cứ, mà còn khá là tán thưởng Hoàng quản sự .

 

việc ăn vẫn tiến hành, ánh mắt nàng lướt qua những cuốn sách , cong môi .

 

Đời vô vàn tác phẩm lưu truyền, qua đó thể thấy, ngành tiểu thuyết thoại bản hưng thịnh suy tàn, nàng ngược thể dụng công đó.

 

Chỉ ăn “đơn thuần” thư họa thì ?

 

Sau khi Thôi Cửu Trinh chủ ý, liền lập tức trở về phủ. Trước khi thầm thì tai Ngọc Yên vài câu, khiến nàng mặt đỏ bừng kinh ngạc.

 

"Không , thể mua loại đồ bẩn thỉu đó chứ." Ngọc Yên vội vàng xua tay, kiên quyết phản đối.

 

 

Loading...