Pháo Hôi Làm Bếp, Tướng Quân Đừng Ăn Tim Ta! - Chương 346

Cập nhật lúc: 2025-10-17 04:56:04
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Phụt... Phụt..." Bên cạnh vang lên tiếng hút miến rột roạt.

 

Yến Thu Xuân sang, chỉ thấy gương mặt Trầm Bình Nghiêm ửng hồng, đang dùng khăn tay che miệng, lộ chút e thẹn xung quanh, hi vọng ai chú ý đến hành động thất lễ của .

 

Đáng tiếc, thấy ánh mắt của Yến Thu Xuân, gương mặt nhỏ đỏ đến tận mang tai.

 

cho dù như thế, Trầm Bình Nghiêm vẫn từ bỏ bát miến mặt, trái còn thích thú húp thêm nước canh. Cậu bé khẽ nhấp một miếng, đoạn thận trọng gắp một sợi miến lên, lấy thìa hứng đỡ, thổi vài đưa miệng.

 

Cảm giác tê cay nồng, phảng phất vị chua khiến lưỡi bé nhói nhẹ. Đôi mắt ướt đẫm, tưởng chừng như rơi lệ vì vị cay xé lưỡi. Song, sự yêu thích khiến đồng tử bé sáng lấp lánh, trông vô cùng linh động.

 

E rằng món ớt quá cay, cái khả năng ăn cay rèn luyện trong dịp Tết ở Tiêu gia, hơn nửa năm sống tại Trầm gia, nay còn như nữa.

 

Trầm Bình Nghiêm hít sâu một , đoạn tiếp tục ăn. Mồ hôi lấm tấm trán, chóp mũi, lan cả gương mặt và cổ, nhưng bé vẫn chuyên tâm với bát miến mặt.

 

Yến Thu Xuân vẫn dõi theo lâu. Giờ phút , cử động của Bình Nghiêm còn vẻ ông cụ non nghiêm nghị, mà trở nên vô cùng đáng yêu.

 

"Món ngon chứ?" Yến Thu Xuân tủm tỉm hỏi.

 

Trầm Bình Nghiêm ngẩng đầu với nàng, đôi môi dính chút dầu mỡ bóng loáng, gương mặt non nớt lộ rõ vẻ vui thích: “Dạ! Món ngon lắm!”

 

Bữa trưa kết thúc, khí vui vẻ chợt lắng đọng .

 

Ba đứa nhỏ Đông Đông còn đỡ, kỳ nghỉ vẫn thể đến. Trầm Bình Nghiêm thì khác, chuyến xong, đến cuối năm mới thể trở về.

 

Yến Thu Xuân thở dài một tiếng: "Ta còn tưởng rằng thể ở đây thêm mấy ngày, bây giờ thế?"

 

Nàng dẫn theo bọn nhỏ phòng bếp. Tuy chỉ ở đây thời gian ngắn, nhưng nàng ít món ăn ngon. Có món do nàng tự tay chế biến, món do đầu bếp trong phòng bếp . Thỉnh thoảng, khách ăn thấy thích còn sai đến mua, khen rằng nơi bán thức ăn ngon tựa như quán mỹ thực nổi danh .

 

Yến Thu Xuân thầm nghĩ, lẽ là do những loại gia vị cơ bản đều là do chính tay nàng . Bởi , lúc khi chuẩn đồ ăn cho Trầm Bình Nghiêm, nàng ngừng đổ đầy túi giấy dầu, chật ních cả hành lý.

 

Trầm Bình Nghiêm theo bên cạnh giúp nàng đóng gói, trong lòng chút nỡ. Nghe nàng , bé do dự chốc lát, nhón chân ghé tai nàng thì thầm: “Bệ hạ bệnh nặng, cần về Trầm gia, bảo gia gia và Nhị gia gia văn ủng hộ Xương Vương.”

 

Trầm gia địa vị cực cao trong giới văn nhân. Tuy họ tham gia triều chính, nhưng lời ảnh hưởng sâu rộng hơn cả các vị đại quan. Nhất là trong xã hội cổ đại, lão sư (thầy dạy) đặt lên hàng đầu, phận tôn quý. Bài văn họ cho học trò , lưu truyền càng lâu thì sức ảnh hưởng càng lớn.

 

Yến Thu Xuân hiểu . Mấy tháng nay Tiêu gia hành động khẩn trương, thêm việc Tam hoàng tử cùng Lục hoàng tử liên tiếp gặp chuyện, khiến cho cục diện trở nên căng thẳng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-lam-bep-tuong-quan-dung-an-tim-ta/chuong-346.html.]

 

Đây chính là dấu hiệu đẩy nhanh quá trình đổi triều đại.

 

Nếu như , đương nhiên Trầm Bình Nghiêm thể ở thêm nữa.

 

Yến Thu Xuân khẽ , tiếp tục gói ghém đồ đạc cho bé: “Ừm, , chỉ tiện miệng hỏi mấy câu thôi. , còn một phần đưa cho Chu Chiêu Cảnh. Hắn ở bên đó ngoan ? Ta gửi thư đến sống , nhưng vẫn phái đưa cơm, chăm sóc cẩn thận đấy.”

 

Trầm Bình Nghiêm đáp: “Dì Yến đó, chúng đương nhiên cần chăm sóc . Mỗi khi Trâu sư phó thức ăn ngon, đều cho đưa đến cho .”

 

Không chỉ thế, ở Nhạc Bình, Trầm gia là gia tộc đầu. Với phận trưởng tử của , Gia chủ Trầm gia chiếu cố, đương nhiên ai dám trêu chọc Chu Chiêu Cảnh. Huống hồ, mỗi ngày còn đưa thức ăn ngon.

 

Yến Thu Xuân chân thành : “Cảm ơn , Bình Nghiêm.”

 

Tiểu thiếu niên mím môi khẽ , lắc đầu tỏ ý cần áy náy. Yến Thu Xuân đóng gói xong, bảo Thủy Mai đưa đồ lên xe ngựa. Nàng nắm tay mấy đứa nhỏ ngoài, dặn dò: “ , còn thừa ít miến khoai tây, cứ mang hết . Còn cách các món khoai tây, chi tiết giấy ...”

 

Nói đoạn, họ đến bên cạnh xe ngựa. Rèm xe kéo lên, xa phu bày thang chờ bọn trẻ bước lên. Yến Thu Xuân tiểu thiếu niên mặt đang cung kính cáo biệt , nàng thuần thục nhéo nhẹ gương mặt bầu bĩnh của bé.

 

Trầm Bình Nghiêm khẽ nhíu mày, nhưng hề nhúc nhích, mặc cho nàng nhéo thế nào thì nhéo.

 

Yến Thu Xuân dám nhéo quá lâu, chỉ mấy cái buông tay, bảo: “Mau lên xe .”

 

“Vâng!” Trầm Bình Nghiêm bước lên xe ngựa, Đông Đông theo sát phía . Tiêu Bình Thịnh đưa lên xe xong mới lên, đoạn bốn cái đầu nhỏ nhô ngoài rèm xe tạm biệt Yến Thu Xuân.

 

Uyển Nhi nước mắt đầm đìa, nghẹn ngào: “A Xuân tỷ tỷ, chúng đây, tới thăm tỷ!”

 

Đông Đông hét lớn: “A Xuân tỷ tỷ, khi nào tỷ thành hôn với tiểu thúc thúc ? Chạy qua chạy như thế, thấy mệt mỏi quá!”

 

Yến Thu Xuân ngẩn , đoạn trừng mắt: "Đông Đông, mười ngày sắp tới đừng hòng đồ ăn vặt! Ta chỉ đưa cho Uyển Nhi và Bình Thịnh thôi!"

 

Đông Đông kêu t.h.ả.m một tiếng, hận thể nhảy xuống ôm chân nàng mà nhận . Tiêu Bình Thịnh ngăn . Bình Thịnh với phận trưởng, vô cùng hiểu chuyện an ủi: “Không , lát nữa sẽ chia cho một ít.”

 

Đông Đông vẫn nghẹn ngào, thốt nên lời như cũ.

 

(Hắn thầm nghĩ) Như thì cũng ! Hắn chỉ bấy nhiêu thức ăn vặt thôi, Đại bá cho trong phủ món ngon cho , chỉ A Xuân tỷ tỷ đưa đến thì mới ăn thỏa thích mà thôi…

 

Phạm Khắc Hiếu

Loading...