Pháo Hôi Làm Bếp, Tướng Quân Đừng Ăn Tim Ta! - Chương 334

Cập nhật lúc: 2025-10-17 04:55:51
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mời Quý độc giả bên

 

để tiếp tục bộ chương truyện!

 

Người lớn lên trong thời đại thái bình lẽ còn chẳng dám g.i.ế.c một con cá. Chẳng hạn như thuở ban đầu, nàng mua cá về dám tự tay g.i.ế.c, ngay cả bạn cùng phòng cũng dám.

 

Nàng mặt dày chạy đến nhà bên cạnh, lấy đồ ăn vặt nhờ một bà cụ.

 

Thế mà giờ đây bàn luận về chuyện lấy mạng !

 

Tiêu Hoài Thanh đỡ nàng hẳn xuống giường, giọng chứa ý hối : "Nàng chớ sợ, vẫn mất mạng."

 

Yến Thu Xuân khẽ thở , thấy với vẻ lo lắng thì giải thích: "Ta chút hoảng sợ. Ngài g.i.ế.c cũng . Hắn nhiều chuyện thất đức như , vốn dĩ đáng c.h.ế.t."

 

“Ừm, . c.h.ế.t quá nhẹ nhàng cho . Ta đ.á.n.h gãy cột sống của .”

 

Yến Thu Xuân: "Haizzz!"

 

Nàng suýt nữa nghẹn thở nổi, quả thực nghẹt thở vô cùng!

 

Lẽ nào nàng rõ ý nghĩa của việc đ.á.n.h gãy cột sống? Điều đó nghĩa là tàn phế nửa ! nghĩ đến Tiêu Hoài Khang, Tiêu Đại Tướng quân, Tiêu Hoài Ân – phu quân của Tiêu Hoài Ngân và Tiêu Hoài Viên, nàng cảm thấy kết cục đối với là xứng đáng! Chớ sợ hãi, chớ sinh lòng thương hại kẻ !

 

Yến Thu Xuân lời thuyết phục, ngước mắt lên thoáng thấy nụ lạnh lẽo lướt qua khóe môi Tiêu Hoài Thanh, chợt cảm thấy mắt chút xa lạ. Cảm giác khiến lòng nàng khẽ run sợ, vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y , thấp giọng : "Chàng ."

 

Tiêu Hoài Thanh hồn, cúi mắt nàng chăm chú, thấy rõ vẻ lo lắng trong đáy mắt nàng. Chính nàng cũng nhận rằng, thật lòng nàng vẫn còn chút sợ hãi, giọng phần run rẩy.

 

Song, đôi tay nàng vẫn kiên định nắm chặt lấy tay .

 

Nụ lạnh như băng khóe môi Tiêu Hoài Thanh dần ấm , tay thương cố nâng lên sờ đầu nàng, khẽ vuốt ve: "A Xuân."

 

"Ừm?" Yến Thu Xuân ngẩn .

 

Gương mặt xinh tròn đầy lộ vẻ vô tội, khiến chỉ trêu chọc. Tiêu Hoài Thanh ngứa tay nhưng dám động, chỉ với nàng: "Nương âm thầm với , hy vọng trong năm nay chúng thể định ngày thành hôn. Nàng thấy ?"

 

? Chủ đề đột nhiên... chuyển sang chuyện ?

 

Không vẫn còn về Tuyên Vương ư?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-lam-bep-tuong-quan-dung-an-tim-ta/chuong-334.html.]

Yến Thu Xuân ngẩn ngơ như khúc gỗ, lẽ vì thiếu ngủ nên kịp phản ứng, hoặc lẽ nàng vốn nghĩ như . Nàng gật đầu, khẽ : "Vậy thì... Được."

 

Bên đang tình nồng ý mật.

 

Trái , đội ngũ hộ tống Tuyên Vương như phát điên mà vội vã trở về kinh đô. Rõ ràng buổi chiều mới khỏi thành, bao lâu, lúc đầu trở .

 

La Trinh, biểu ca phụ trách hộ tống Tuyên Vương , mồ hôi lạnh túa như tắm, chạy đến phía đội ngũ, gào thét với những kẻ : "Các ngươi chớ nhanh quá, tuyệt đối xóc nảy Tuyên Vương! Ta sẽ về kinh thành để mời ngự y. Tất cả giữ vững tinh thần cho lão tử. Nếu còn tên thích khách nào dám mò tới, lão tử sẽ xé xác chúng..."

 

Tiếng gào thét theo con ngựa chạy xa, để một đám sắc mặt lo lắng y hệt . Xa phu đ.á.n.h xe ngựa vận dụng kỹ thuật lão luyện, dám quá nhanh vì sợ kinh mạch Tuyên Vương đứt đoạn, đau đớn thêm. Cũng thể quá chậm vì sẽ trì hoãn bệnh tình.

 

Trong lúc ông dùng hết sức để ứng phó, tiếng kêu rên liên tục vang lên trong xe ngựa: "Ui da! Đau quá !"

 

Dường như xe ngựa chạy vấp một tảng đá, sự xóc nảy khiến xe rung lên, tiếng kêu rên vang vọng hơn. Xa phu khẽ run rẩy, ông càng tập trung hơn nữa.

 

Trong xe ngựa, Tuyên Vương đang nhăn nhó: "A! Đau quá! Nhất định là Tiêu Hoài Thanh! Chắc chắn là !"

 

"Vương gia, ngài hãy bình tĩnh ..." Cung nữ quỳ gối bên cạnh hầu hạ khẽ run lên, Tuyên Vương vốn ai bì nổi, nay thoi thóp chẳng khác nào một thi thể. Sắc mặt nàng trắng bệch, trông vô cùng đáng sợ.

 

Dù tay chân của Tuyên Vương băng bó nhưng vẫn liên tục rỉ máu. Rõ ràng, bàn tay từng đ.á.n.h nàng thổ huyết giờ còn sức để giơ lên. Không chỉ cột sống đập nát, mà tứ chi cũng đ.á.n.h cho tan tành!

 

Cung nữ đang vô cùng sợ hãi, bỗng nhiên ý thức điều đó nên trở nên to gan hơn.

 

Hình như, còn đáng sợ nữa?

 

Tuyên Vương cung nhân nghĩ gì, chỉ là ánh mắt đầy oán hận của đang chằm chằm trần xe, dường như kẻ chính là Tiêu Hoài Thanh. Người ngoài lẽ nhận , nhưng coi Tiêu Hoài Thanh là cái đinh trong mắt, đương nhiên quen thuộc với dáng vẻ .

 

Tiêu Hoài Thanh đập nát xương sống của , khiến ngã bệt xuống đất, thể động đậy. Sau đó, y như một con rối, Tiêu Hoài Thanh đ.á.n.h nát gân tay gân chân. Lúc đó, kẻ động thủ còn lạnh lùng một câu rằng thịt bọ cạp ăn ngon miệng.

 

Tiêu Hoài Thanh đang trả thù cố ý đưa bọ cạp hại Tiêu Hoài Khang! Chắc chắn là đang trả thù!

 

Vào giây phút đó, cả Tuyên Vương lạnh như rơi hầm băng. Tại chỉ vì trả thù một phen mà dẫn đến tình cảnh như hiện tại?

 

Phạm Khắc Hiếu

hiện tại hối hận cũng vô dụng, bây giờ biến thành thế , của Tiêu gia đều vô cùng đáng sợ!

 

Hắn chỉ tức giận quá nên mới giáo huấn một chút, ngờ biến thành tình trạng như bây giờ. Như thế còn t.h.ả.m hơn Tiêu Hoài Khang. Ít nhất Tiêu Hoài Khang chỉ thể , còn kiếp của , e rằng ngay cả việc ngẩng đầu cũng trở nên khó khăn! Tuyên Vương nghĩ tới quãng đời về , mặt liền trở nên tăm tối. Hắn gấp gáp lên, đến mặt phụ hoàng tố cáo Tiêu Hoài Thanh, nhưng thể cử động. Giờ phút thể cảm nhận sự bất lực của Tiêu Hoài Khang khi xưa.

 

Hắn bắt đầu hối hận !

 

Loading...