Pháo Hôi Làm Bếp, Tướng Quân Đừng Ăn Tim Ta! - Chương 317

Cập nhật lúc: 2025-10-17 04:55:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mời Quý độc giả bên

 

để tiếp tục bộ chương truyện!

 

Yến Thu Xuân nhóm lửa, tiên là nóng nồi, đó cho dầu . Trong lúc chờ dầu nóng, nàng bắt đầu chuẩn gia vị, gồm muối, đường, tiêu, hoa tiêu, bột ớt, bột thì là... Nàng cho tất cả bát, dùng muỗng khuấy nhẹ, đó dùng một chiếc muôi sắt lớn đổ dầu sôi sùng sục lên .

 

"Xèo xèo..." Âm thanh giòn tan vang lên, một mùi thơm lạ lẫm quen thuộc lập tức tỏa khắp phòng bếp.

 

Ngay lúc Tiêu Hoài Nga và Ninh Trác đang líu ríu chuyện, bụng chợt vang lên tiếng rột rột vì đói. Ninh Trác cầm vắt mì trong tay Tiêu Hoài Nga: "Để nhào, nàng nghỉ ngơi một lát ."

 

Tiêu Hoài Nga mím môi đến cạnh Yến Thu Xuân: "A Xuân, cần giúp gì ?"

 

Yến Thu Xuân nhanh chóng cho nước ớt gia vị xì dầu, : "Không cần , phòng bếp nóng nực, tỷ ngoài chờ một lát là ."

 

"Ừm." Tiêu Hoài Nga gật đầu ngoài.

 

Yến Thu Xuân múc dầu , cho thêm một muôi nước lớn nồi. Lửa đáy nồi còn lớn, khi thêm nước nóng , dường như trong phút chốc trong nồi bốc lên những bọt khí nhỏ li ti.

 

Không bao lâu , bọt khí lớn dần, từng cái nổi lên vỡ tung mặt nước.

 

Nước sôi, những món rau và rau mầm chuẩn xong nên thể cho . đó, mì vắt xong. Nước sôi, Yến Thu Xuân bèn giao công việc trần rau củ và rau mầm cho Tiêu Hoài Nga sang tập trung kéo mì.

 

"Hả? Ta , nếu sai thì ?" Tiêu Hoài Nga chiếc muôi trong tay, bối rối.

 

Yến Thu Xuân khẽ : "Không , chỉ cần trụng qua nước sôi, đếm đến ba mươi là thể vớt lên."

 

"À, đơn giản , để ." Tiêu Hoài Nga xong thấy khó, lập tức đưa tay thả giá đỗ và rau nồi, bắt đầu đếm nhẩm.

 

Yến Thu Xuân ở bên chuyên tâm kéo mì.

Phạm Khắc Hiếu

 

Kéo sợi mì dày bao giờ cũng dễ hơn mì mỏng. Động tác của Yến Thu Xuân vô cùng thuần thục, một vắt bột còn nguyên hình hài, tay nàng chỉ trong chớp mắt kéo giãn, mấy lật tung, những sợi mì trắng ngần chất đống mặt bàn gỗ.

 

Tiêu Hoài Nga trụng hết thức ăn, chờ một lát đó Yến Thu Xuân mới ném mì nồi nước sôi.

 

Nước dùng trong veo trong phút chốc trở nên đục ngầu, biến thành màu gạo trắng nhạt. Khuấy nhẹ một chút, mùi hương liền bay . Đã nếm qua bánh kem lạnh ngọt ngào, sữa thơm ngọt, lúc Yến Thu Xuân ngửi thấy mùi thơm của mì nhịn mà nuốt nước bọt.

 

đun sôi nhanh chóng, Yến Thu Xuân dùng đũa khuấy thử, xác nhận chín mới vớt lên.

 

Mỗi một bát nhưng cần nước mì.

 

Trời nóng nên ăn mì trộn cần nước dùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-lam-bep-tuong-quan-dung-an-tim-ta/chuong-317.html.]

 

Nàng dùng đũa gắp lên, vẩy nhẹ cho nước hết, đặt những sợi mì trắng nõn trong bát lót sẵn rau củ và giá đỗ trần sơ. Mì xếp đầy ắp bát, đó nàng mới rưới nước sốt ớt pha chế lên . Chất nước sốt đỏ thẫm bóng loáng, xối lên vắt mì trắng, khiến nó nhanh chóng nhuộm thành màu nâu đỏ mắt, vô cùng hấp dẫn.

 

Lại vẩy đũa thêm một cái nữa, nước sốt ớt thuận theo sợi mì chảy xuống đáy bát, khiến các món ăn kèm cũng nhuộm màu, đồng thời nóng mùi thơm nước sốt càng tỏa mạnh mẽ hơn.

 

Tổng cộng ba bát, còn dư mì sợi. Yến Thu Xuân cho chén chút giấm, nhắc nhở: "Hai thích ăn chua thì thể cho thêm một chút, như thế hương vị sẽ càng ngon hơn."

 

Nàng đang quấy mì, bỗng nhiên thấy bên ngoài viện vang lên tiếng hô của trẻ nhỏ: "Bình Nghiêm ca ca, bên của A Xuân tỷ tỷ thơm quá! Có tỷ món gì ngon nữa ?"

 

Tiêu Hoài Nga bưng bát mì, đang do dự nên ăn ? Nếu ăn, nàng tháo mạng che mặt xuống, mà nàng từng để lộ mặt với ngoài.

 

Không ăn ? món thơm quá, thật khiến thèm thuồng.

 

Vừa thấy giọng quen thuộc, nàng bật : "Bình Nghiêm, Đông Đông, qua đây, A Xuân tỷ tỷ của món ngon đấy..."

 

Giọng còn dứt, Đông Đông kéo đến đây.

 

Hừm, chỉ Bình Nghiêm, mà ngay cả Tiêu Bình Thịnh cũng xuất hiện.

 

Giờ Uyển Nhi ngủ , lẽ chạy náo loạn với bọn họ nữa ?

 

Ba vụt chạy tới cửa phòng bếp. Nhìn thấy ba bên trong, mỗi đang bưng một bát mì sợi thơm phức, bọn họ lập tức cất lời chào, đôi mắt sáng rực như liên tục chằm chằm món ăn.

 

Nhìn thôi thấy ngon ! Không đúng, cần , chỉ ngửi thôi là sơn hào hải vị !

 

Đông Đông nhanh nhẹn nhất, là đầu tiên xông tới, lắp bắp hỏi: "A Xuân tỷ tỷ! Tỷ ăn gì thế? Thơm quá mất!"

 

Tiêu Hoài Nga vô cùng hiểu ý nên đưa bát trong tay qua: "Ai sẽ là ăn bát đây?"

 

"Đệ, !" Đông Đông nhanh nhẹn nhất, vồ lấy bát mì xối dầu, thuần thục gắp một sợi mì, rột một tiếng hút hết miệng, lập tức lộ vẻ mặt thỏa mãn.

 

Sợi mì dài trôi tuột miệng, đôi má bầu bĩnh nhất thời phồng lên, miệng nhỏ bóng loáng, đôi mắt to trong veo ánh lên vẻ vui thích tột độ: "Ưm!" Thật thơm cay nồng, quả là mỹ vị!

 

Thấy ăn uống khoái trá, hai nãy giờ vẫn dõi theo bằng ánh mắt khát khao, nhưng vì đủ dạn dĩ như Đông Đông nên tiện mở lời xin xỏ.

 

Yến Thu Xuân hỏi: “Còn ai dùng nữa ? Bát cho thêm chút giấm chua.”

 

Trầm Bình Nghiêm rụt rè gật đầu, đang định cất lời, thì Tiêu Bình Thịnh bên cạnh nhanh hơn một bước: “Di Yến, bát nhường cho !”

 

Cậu bé ngẩn , ngừng mím môi, lộ rõ vẻ mất mát thôi.

 

Loading...