Pháo Hôi Làm Bếp, Tướng Quân Đừng Ăn Tim Ta! - Chương 306

Cập nhật lúc: 2025-10-17 04:55:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mời Quý độc giả bên

 

để tiếp tục bộ chương truyện!

 

Yến Thu Xuân cảm giác thở như ngừng . Nàng lén lút liếc thanh niên bên cạnh, nhưng vì cảm thấy tiện đối diện, nên chỉ dám chăm chú đôi tay xinh của .

 

Hừm, đôi tay giờ còn như nữa .

 

Có lẽ do mới xuất chinh trở về, một đường chinh chiến khiến đôi tay vài vết chai sần và vết thương rõ rệt. Cho dù các vết thương lành hẳn, nhưng những vết sẹo còn sót mất vẻ hảo thuở ban đầu.

 

Yến Thu Xuân chăm chú, trong khoảnh khắc đó, nàng hề cảm thấy gượng gạo.

 

Ngược , là Tiêu Hoài Thanh. Chàng liếc mắt thấy tay nóng bừng, trong lòng chút bối rối. Bàn tay gì đáng để nàng lâu như chứ?

 

cuối cùng, vẫn giữ im lặng.

 

Với chiều cao hơn , y lén trâm cài tóc đỉnh đầu nàng. Tiêu Hoài Thanh trông thấy, ánh mắt tự khắc trở nên dịu dàng hơn nhiều phần.

 

Đây là đầu cả hai ở chung trong mối quan hệ , nên tránh khỏi sự ngượng ngùng, tay chân cả hai đều bối rối đặt .

 

May , Tiêu Hoài Thanh là nam tử. Mấy hôm nay, mẫu dặn dò y ít, bởi , một lát thích ứng, y điều chỉnh tâm trạng. Tiêu Hoài Thanh chủ động khơi chuyện, phá vỡ bầu khí tĩnh lặng: " , một tháng nữa là đại thọ năm mươi của mẫu ."

 

"Hả? Đại thọ năm mươi ?" Yến Thu Xuân bỗng hồn, nàng vò đầu, chút lúng túng: "Lễ thọ năm mươi tuổi chắc chắn quan trọng, nên chuẩn lễ vật gì đây mới ?"

 

Nếu là tiểu bằng hữu thì việc chuẩn dễ dàng hơn, nàng chỉ cần đưa vài món ăn ngon là . lễ thọ của Tiêu phu nhân quả thực khiến nàng cảm thấy khó xử.

 

Nàng cảm thấy gì đáng giá cả. Mấy trăm lượng bạc tích góp dồn phần lớn cho thôn trang, còn đủ mua vật phẩm quý giá. Ngoại trừ tài nấu nướng, nàng năng khiếu gì đặc biệt khác, chẳng cho .

 

Tiêu Hoài Thanh vội vàng trấn an: "Ta cho chuẩn lễ vật thỏa đáng , chỉ là báo cho cô nương một tiếng mà thôi. Nghe thôn trang của cô nương dạo tiếp đón khách khứa, lẽ ngày đại thọ nàng sẽ bận rộn nghỉ ngơi ."

 

"Đa tạ ." Yến Thu Xuân lúng túng, song mối quan hệ của hai chấp nhận, nên nàng đành "mặt dày" tiếp nhận lòng . Nàng : "Thôn trang của mới chỉ tiếp một đợt khách mà thôi, vẫn là nhờ Đông Đông kéo khách giúp ."

 

chính sự tự nhiên, thoải mái của nàng là điều Tiêu Hoài Thanh yêu thích nhất, thế nên y đáp: "Không , Đông Đông dẫn vị khách nào đến ? Họ dễ chiêu đãi ?"

 

"Cũng , chỉ cần gặp kẻ vô giáo dưỡng là ." Nhắc đến chuyện , Yến Thu Xuân lập tức phấn chấn hẳn lên: " , ? Hôm đó Hồng tiểu thư ghé qua."

 

Tiêu Hoài Thanh nhíu mày, Hồng gia? Thật là trùng hợp, y tỏ vô cùng hiếu kỳ: "Chuyện gì xảy ?"

 

Yến Thu Xuân đưa tay nâng trán, vẻ buồn bực. Mặc dù chuyện thể coi là lắm lời, nhưng nó liên quan đến thế cục triều đình, liên quan đến sống còn của Tiêu gia, nàng chỉ còn cách lời xin với Hồng Sở Phúc cô nương : "Hôm đó, nàng say rượu, cẩn thận để lộ ..."

 

Nàng thuật bộ sự việc xảy hôm đó, từ đầu đến cuối, kết luận: "Ta cảm thấy nàng tiếp thu một chút ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-lam-bep-tuong-quan-dung-an-tim-ta/chuong-306.html.]

 

Phạm Khắc Hiếu

Tiêu Hoài Thanh xong, ánh mắt lộ vẻ khác thường, y : "A Xuân, kỳ thực nàng giỏi..."

 

Sự đổi xưng hô đột ngột khiến Yến Thu Xuân giật , nàng khó hiểu .

 

Đôi mắt đối diện sáng rõ, y nở nụ ấm áp với nàng, cất lời: "Không gì, chỉ là khen nàng vận may trời ban mà thôi."

 

Gặp nàng, dường như nhiều tai ương sẽ xảy đến. Chẳng hạn như việc chân tướng về phụ cho thể đối diện với Thái tử như , chẳng hạn như việc mẫu vẫn một lòng theo trượng phu cùng nhi tử. Và cả chuyện của Hồng gia nữa.

 

Yến Thu Xuân hề ý thức điều đó, nàng bật : "Ta chỉ gặp chuyện trùng hợp thôi, từ nhỏ tới lớn từng thấy bạc rơi đường bao giờ!"

 

Sau khi trò chuyện một lúc, sự ngượng ngùng giữa hai dần tan biến, đó là sự mật quen thuộc.

 

Đến khi về tới thôn trang, bóng Tiêu Hoài Thanh cưỡi ngựa rời , Yến Thu Xuân mới nhận đổi sang gọi nàng là A Xuân.

 

Nàng xoa mặt, tự vấn lòng nên đổi cách xưng hô với ?

 

Yến Thu Xuân suy nghĩ vài cách xưng hô, song vì quá ngượng ngùng nên nàng thể thốt nên lời.

 

Nàng uể oải thở dài. Tất cả đều là do bản nàng, quen sống cô độc, từng thích yêu đương. Kiếp khi còn thơ ấu chỉ lo vui chơi, khi trưởng thành vội vã kiếm tiền ăn, nên nàng chẳng cách nào để ở chung với yêu.

 

"Đang suy nghĩ gì mà nhập thần thế!" Triệu Thục Hoa bỗng nhiên xuất hiện, còn vỗ vai nàng một cái.

 

"A!" Yến Thu Xuân dọa đến hồn vía lên mây, lập tức né tránh.

 

Triệu Thục Hoa cũng dám động đậy, vô thức giơ hai tay lên: "Ta cố ý, xin , sợ hãi ."

 

Yến Thu Xuân trấn tĩnh , thở dốc vài , bất đắc dĩ : "Triệu tỷ tỷ, là tỷ đó , chuyện gì ?"

 

Triệu Thục Hoa cẩn thận bước tới, xác nhận nàng bình tĩnh mới lên tiếng: "Ta vui mừng quá đỗi, chiều hôm qua khi hẹn ngày mai sẽ tới hái dâu tây, là do tiểu thư Phó gia giới thiệu."

 

"Thật ? Có bao nhiêu đến? Khi nào họ đến?" Yến Thu Xuân lập tức quên bẵng Tiêu Hoài Thanh, trong lòng nàng giờ đây chỉ còn hướng về sự nghiệp!

 

Triệu Thục Hoa đáp: "Sáng sớm giờ Thìn ngày mai, họ tài bếp núc của nên đến đây dùng điểm tâm hái dâu tây, tránh cho việc tới muộn chịu nắng gắt..."

 

"Không , , ngày mai sẽ dậy sớm một chút. Hiện tại tỷ định nghỉ ngơi ? Nếu , chúng cùng bàn bạc thực đơn cho ngày mai ."

 

"Được!"

 

Hai bước thư phòng, cầm giấy bút bắt đầu ghi chép các công việc cần chuẩn để tiếp đón khách ngày mai.

 

Loading...