Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
Ánh mắt chăm chú của nàng khiến Tiêu Hoài Thanh chút chột , lúng túng mặt : "Không cần đa tạ, mấy ngày nay cô nương tận tâm tận lực, mẫu của cũng dùng bữa ngon miệng hơn . Đây là thù lao cô nương xứng đáng nhận , nếu cô nương ở đây cũng thể."
"Vâng." Yến Thu Xuân chẳng bận tâm những chuyện khác, lộ dẫn là đủ. Nàng tính toán khi tích góp đủ bạc để mua một căn nhà nhỏ, nàng sẽ rời , cần phiền đến Tiêu gia nữa.
Vừa suy tính trong lòng, nàng liếc thấy đĩa bánh trứng bàn, buột miệng hỏi: "Tướng quân dùng bữa ? Nếu , chẳng ngài nán dùng một chút?"
Đây là thói quen của hiện đại, nhà khách ghé thăm đúng giờ cơm thường mời khách dùng bữa. Nàng về quê, ở chốn thôn dã, việc qua đường ghé ăn nhờ là chuyện thường tình, nên buột miệng theo thói quen. trong thời đại , việc một nữ tử giữ nam nhân dùng bữa vẻ hợp lễ giáo cho lắm.
Chàng gương mặt nhỏ nhắn ngời lên vẻ chờ mong của nàng, vì vui sướng nên gò má ửng hồng, chóp mũi cũng phiếm đỏ, đôi mắt chăm chú , tựa như trong mắt nàng lúc chỉ độc nhất hình bóng của .
Làn da màu đồng của vị thiếu niên khẽ đỏ lên, ho nhẹ một tiếng, lắc đầu từ chối: "Không , còn chút công vụ xử lý xong."
Yến Thu Xuân vẫn vô cùng nhiệt tình mời an tọa: "Vậy thì cần vội vã. Món chính tối nay là bánh trứng cuộn, nhanh thôi. Chờ lát nữa nấu thêm bát canh, dùng bữa xong ngài thể về xử lý công việc."
Nàng đang nương nhờ Tiêu gia, dùng đồ của Tiêu gia, chỉ thể dùng chút công sức bếp núc báo đáp ân tình, bởi nụ của nàng trông càng thêm chân thành và nhiệt tình.
Tiêu Hoài Thanh , bất giác nuốt khan một ngụm, bụng cồn cào thèm thuồng. Kể từ khi nếm thử tài nghệ của Yến Thu Xuân, dùng bữa khác nấu luôn cảm thấy thiếu mất một hương vị nào đó. Cho dù là món cay, cũng chẳng còn ngon như do chính tay nàng . Chỉ là cô nam quả nữ ở chung một phòng quả thực hợp lễ nghi, đang định nữa lên tiếng từ chối.
Yến Thu Xuân nhanh hơn một bước lên tiếng: "Chờ một lát nữa Đông Đông sẽ trở về, ngài cứ an tọa , bếp đây."
Tiêu Hoài Thanh đành nuốt lời từ chối đến cửa miệng. Chàng thầm nghĩ Đông Đông sắp về, xem như cô nam quả nữ nữa. Lại thêm cơ hội thưởng thức món ăn tươi ngon, quyết định thỏa hiệp, còn nhắc chuyện rời : "Làm phiền cô nương ."
"Không phiền." Yến Thu Xuân tươi, xoay phòng bếp nấu cơm.
Đương nhiên, món bánh trứng cuộn chỉ xem là món chính tạm thời. Ngoài món , nàng còn nấu thêm một bát canh, nếu dùng bữa sẽ cảm thấy khô khan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-lam-bep-tuong-quan-dung-an-tim-ta/chuong-28.html.]
Tiêu Hoài Thanh đối xử tử tế nhường , nàng phủ bao lâu nhận thứ thù lao mà nàng mong nhất. Vậy nên nàng tiện qua loa lấy lệ. Hơn nữa, nàng còn nhớ rõ Tiêu tướng quân dùng bữa ít.
Yến Thu Xuân quanh phòng bếp, thấy buổi chiều mang đến mộc nhĩ, đậu hũ và các nguyên liệu khác, ánh mắt nàng tức thì sáng lên.
Phạm Khắc Hiếu
Dựa theo quan sát mấy ngày qua, nàng thấy tuy hợp với vị chua đậm, nhưng chút chua nhẹ thì vẫn thể chấp nhận. Bởi , nàng quyết định nấu món canh chua cay, khai vị dễ dùng, còn dễ lấp đầy bụng.
Cách chế biến món canh chua cay khá đơn giản, chủ yếu là việc thái lát mộc nhĩ, đậu hũ và cà rốt. Đun nóng nồi cho dầu, khi dầu sôi thì cho hoa tiêu, hành tây xào thơm thêm nước. Chờ nước sôi thì vớt hoa tiêu , tránh để lát nữa dùng bữa c.ắ.n .
Sau đó, nàng hòa nước với bột năng để canh sánh , cuối cùng cho bộ nguyên liệu chuẩn , dùng muôi quấy nhẹ. Món canh đậm đà, sền sệt mà vẫn giữ độ trong. Hơn nữa, các nguyên liệu đều nàng thái mỏng, chỉ cần nấu một lát là thể dọn .
Lúc thành xong món ăn thì Đông Đông khi xong nhiệm vụ đưa thức ăn trở về. Cậu bé nhanh nhẹn bước sân, reo lên: "A Xuân tỷ tỷ! Đệ đưa xong , đều thích, còn gửi tặng cho tỷ nhiều quà!"
Vừa dứt lời, bé thấy Tiêu Hoài Thanh, ánh mắt sáng lên, vui mừng lao thẳng đến: "Tiểu thúc thúc!"
Tiêu Hoài Thanh thấy tiếng gọi bước . Chàng đưa tay, chờ bé chạy đến gần thì xốc nách bế bé lên, hai thúc cháu thiết trò chuyện.
Đến khi ngửi thấy hương thơm chua cay đặc trưng, Đông Đông vốn chuyên ăn vặt lập tức chú ý, bé hít hà: "Thật thơm quá mất! Đây là món gì ạ?"
"Canh chua cay." Yến Thu Xuân bưng canh , mỗi một bát, bên cạnh là bánh trứng cuộn cắt gọn gàng: "Mau dùng bữa ."
Đông Đông liền đòi Tiêu Hoài Thanh thả xuống, nhanh chóng nhảy khỏi vòng tay , chạy đến bàn ăn, ngoan ngoãn chờ nàng đưa bát đũa. Sau khi Yến Thu Xuân đưa cho bé một chiếc thìa, bưng bát lên uống từng ngụm nhỏ, hề ngần ngại, hiển nhiên là vô cùng tin tưởng tài nấu nướng của nàng.
Tiêu Hoài Thanh trầm mặc, cũng bắt đầu dùng bữa. Vẫn còn chút ám ảnh từ nếm thử nước ô mai , bát canh thoảng vị chua cay mặt, vội dùng ngay mà chọn ăn thử bánh trứng cuộn .
Bánh từ trứng gà tươi, cuộn non mịn, thêm quá nhiều gia vị, chỉ vị mặn nhạt thanh nhưng xen lẫn vị ngọt của cà rốt và tôm băm nhuyễn, tạo nên cảm giác vô cùng phong phú. Món ăn thanh đạm nhưng tuyệt đối nhạt nhẽo, ngược , chỉ cần nếm thử tinh tế sẽ cảm nhận vô vàn hương vị hòa quyện.
Tiêu Hoài Thanh ăn ngon lành đến mức quên cả trời đất, trong lòng khỏi bội phục cô nương , tài bếp núc quả thực cao siêu. Hèn chi nương của cũng thể chống sức hấp dẫn .