Pháo Hôi Làm Bếp, Tướng Quân Đừng Ăn Tim Ta! - Chương 272

Cập nhật lúc: 2025-10-17 04:54:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mời Quý độc giả bên

 

để tiếp tục bộ chương truyện!

 

Diêm Hướng đột nhiên nhớ tới một chuyện, ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Tướng quân, cô nương ngài dẫn về từ Vụ thành , cũng là đưa về Tiêu phủ ạ?”

 

Tiêu Hoài Thanh đang định gật đầu, Diêm Hướng tiếp: “Không Yến cô nương cảm thấy vui , ở bên cạnh cô nương .”

 

Tiêu Hoài Thanh khựng , sắc mặt chút đổi, vẫn cưỡi ngựa tiếp, nhưng tay cầm cương siết chặt hơn nữa. Chàng hạ lệnh: “Lát nữa đưa cung, ngươi dẫn đó đến thôn trang ngoài kinh thành, chỗ nào ?”

 

“Tiểu tử mà, điều tiểu tử thấy đói ạ...” Diêm Hướng mơ hồ .

 

Tiêu Hoài Thanh tỏ vẻ vui: “Đi đến phố mỹ thực mà ăn , đến quán phá lấu , cứ tên .”

 

Ánh mắt Diêm Hướng chợt loé sáng lên, cả vô cùng kích động đến nỗi xoa xoa tay tỏ vẻ mừng rỡ.

 

Cuộc chuyện nhỏ nhẹ giữa Tiêu Hoài Thanh và hai tín hòa lẫn trong tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh, khiến ngoài thể thấy gì cả.

 

Những dân thường mong ngóng đội quân dần khuất bóng mắt, khỏi cảm thán: “Vị tướng quân thật khí thế của cha , oai phong lẫm liệt quá!”

 

đấy, nhớ năm nào Tiêu lão tướng quân trở về đều oai dũng như . Tiêu tướng quân còn lợi hại hơn, dẹp yên Ô Tháp !”

 

“Tiêu gia thật là hùng mạnh!”

 

Trong tiếng hò reo náo nhiệt, đoàn quân băng qua một con phố.

 

Trong dòng nhộn nhịp, vài tiếng trẻ con reo lên: “Tiểu thúc thúc thật là hùng mạnh!”

 

Vị tướng quân trẻ tuổi cưỡi ngựa dường như cũng thấy. Chàng tinh ý ngước mắt về phía tiếng reo, ánh mắt đúng lúc chạm những ở lầu hai: một nữ tử xinh , dáng mảnh dẻ; một tiểu tử béo tròn với vụn thức ăn còn vương quanh miệng; một cô bé nhỏ xinh xắn đáng yêu; và một nam nhân vẻ ngoài ngớ ngẩn.

 

Tuấn mã vẫn phi nhanh về phía , chớp mắt lướt qua. Khi bóng hình khuất, Tiêu Hoài Thanh mới thu ánh mắt . Vì đang ở bên ngoài, giữ sự cảnh giác và lộ vẻ khác thường, chỉ đôi mắt tinh tú vẫn đen láy sáng ngời như .

 

Yến Thu Xuân vốn chỉ đang xem náo nhiệt, bất ngờ chạm ánh , nàng sững sờ trong thoáng chốc, kịp né tránh.

 

May mắn , khoảnh khắc đó cũng qua nhanh.

 

Nàng khẽ mím môi, rời khỏi chỗ cạnh cửa sổ, nhưng đôi mắt vẫn in sâu trong tâm trí nàng.

 

Nàng chợt hồi tưởng về đầu gặp mặt, khi cánh cửa mở, xuất hiện là một thiếu niên tuy còn non nớt và cứng cỏi, song mang phong thái phi phàm. Thời gian quả thực trôi mau, thoắt cái gần một năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-lam-bep-tuong-quan-dung-an-tim-ta/chuong-272.html.]

 

Uyển Nhi vẫn còn cố nghển cổ theo bóng lưng cao lớn và khí phách , tiếc nuối khôn nguôi: "Không thấy nữa ."

 

Đông Đông lùi hai bước, một tay cầm bánh lạnh, một tay cầm xương sườn, miệng nhai ngừng: "Không , chúng về phủ xem là ."

 

Tiêu Bình Thịnh mặt mày hưng phấn, đỏ bừng: "Tiểu thúc thúc thật là uy phong lẫm liệt!"

 

Uyển Nhi hết lời tán đồng, Đông Đông cũng gật gù phụ họa. Yến Thu Xuân trầm ngâm một lát cũng khẽ gật đầu.

 

Nửa năm chinh chiến khiến trở nên dày dạn hơn nhiều; nét thư sinh non nớt ngày đầu gặp gỡ biến mất, đó là vẻ rắn rỏi, cương nghị, hình gầy và làn da cũng trở nên thô ráp.

 

Người đồn rằng Ô Tháp thường xuyên gió cát, đất đai ít ỏi, cơm ngon, áo đủ ấm.

 

Yến Thu Xuân siết chặt miếng ngọc bội đeo bên hông. Ba ngày , Tạ Thanh Vân cử bà mối mang sính lễ đến thôn trang cầu , song vì hôm nay Tiêu Hoài Thanh hồi phủ, sáng sớm tinh mơ của Tiêu gia đến đón nàng về.

 

Nàng khẽ : "Thôi , đến lúc chúng nên trở về. Tiểu thúc thúc của các về đến phủ cũng là kịp bữa trưa."

 

"Vâng ạ." Uyển Nhi lưu luyến ngoái .

 

Nhìn thấy đống thức ăn còn bàn, Đông Đông vội vàng dậy, gọi Hầu ma ma: "Mang hết về phủ ạ, phí phạm!"

 

Yến Thu Xuân ngạc nhiên: "Để ma ma và các a dùng . Đệ vốn keo kiệt như ?"

 

Đứa trẻ xưa nay dù hoang phí, nhưng từng cuống quýt đến mức nhắc nhở lãng phí, quyết mang về hết, để mảy may.

 

Đông Đông lau miệng, liền chột , rụt cổ , nghiêm chỉnh đáp: "Bởi vì nó ngon quá, nỡ bỏ phí."

 

"Vậy cũng ăn quá nhiều, lát nữa sẽ dùng bữa trưa ." Yến Thu Xuân nhắc nhở: "Đồ ăn nguội sẽ mất ngon, chi bằng để ma ma dùng giúp ."

 

Đông Đông nhăn nhó, song vẫn gật đầu: "Được, ma ma, bà dùng ạ."

 

Hầu ma ma hầu hạ bé khẽ nắm tay tiểu chủ tử, : "Nô tỳ rõ."

 

Bà cẩn thận gói ghém, ôm túi thức ăn n.g.ự.c chứ vội ăn ngay.

 

Đông Đông thích thú, nhún nhảy theo .

 

Thực , bé cũng hà tiện đến thế, nhưng giờ đây "nghèo ", tiền tiêu vặt Tiêu phu nhân ban đều giữ để mua thức ăn riêng, còn ăn uống tùy thích như . Tiết kiệm chút nào chút đó, bằng e rằng bé sẽ điểm tâm để ăn!

 

Phạm Khắc Hiếu

Loading...