Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
A Hoàn lẽ xưng gọi Phụ hoàng, Mẫu hậu, nhưng bởi từ nhỏ sống nơi nhiều quy củ ràng buộc, khi ngoài vẫn nỡ đổi cách gọi. Cậu luôn cảm thấy gọi cha như thế càng thêm mật, Xương Vương cũng thuận theo ý nguyện của .
“Con đây!” A Hoàn lanh lảnh , tung tăng chạy ngoài.
So với khi giam cầm trong phủ , bé hoạt bát hơn nhiều, gương mặt luôn rạng rỡ nụ .
Đương nhiên Xương Vương phi dám lơ là yêu cầu của nhi tử, lập tức sai nhũ mẫu cận đưa thiệp mời.
Vào giữa giờ Thân ( bốn giờ chiều) ngày hôm đó, Tạ Thanh Vân đưa Yến Thu Xuân cùng ba đứa trẻ đến.
Đây là đầu tiên A Hoàn mời bằng hữu đến Vương phủ khách, vẻ như một tiểu chủ nhân, ăn vận sạch sẽ chỉnh tề, sớm đợi nghênh đón .
Khi khách đến, lập tức dẫn họ dạo khắp phủ , huyên thuyên giới thiệu nơi để gì, chỗ dùng gì, hưng phấn đến nỗi chiếc miệng nhỏ chẳng ngừng chuyện.
Xương Vương Phi thấy nhi tử vui vẻ, trong lòng cũng mừng rỡ thôi, nụ gương mặt nàng càng thêm tươi tắn: “A Hoàn đầu mời khách nên chút kích động. Vẫn còn nhớ , đầu nó Đông Đông mời đến nhà, nó vui đến nỗi đường cũng chẳng thế nào, ngã lăn mấy trong phủ .”
“Mẫu !” A Hoàn lời “chế giễu” của , liền hờn dỗi kêu lên.
Xương Vương phi khẽ ho một tiếng, tỏ ý sẽ trêu chọc nhi tử nữa.
Tạ Thanh Vân tiếp lời: “A Hoàn bản tính đơn thuần thẳng thắn, đó là điều đáng quý.”
“ , Đông Đông cũng là đứa trẻ , nếu lúc nhờ ...”
Hai phụ nữ nhỏ giọng hàn huyên. Yến Thu Xuân cũng theo vui chơi cùng đám A Hoàn, thấy cả đám hòa hợp như thế, nàng thầm mừng vì Tạ Thanh Vân ở đây. Nếu , giờ đây kiên trì trò chuyện xã giao với Xương Vương phi chắc chắn là nàng !
Đi một lúc lâu, khi lũ trẻ thấm mệt, A Hoàn bảo chúng xuống đình nghỉ mát, hào hứng về món ăn hôm nay: “Khoai tây cực kỳ ngon! Chúng giòn tan, các ngươi nếm thử chắc chắn sẽ thích mê cho mà xem!”
Đông Đông xong liền mở to đôi mắt, kinh ngạc hỏi: “Khoai tây rõ ràng là bột bở mà…”
A Hoàn: “Chúng giòn tan cơ mà…”
“Là bột bở!” Uyển Nhi chen , nhấn mạnh lời: “A Xuân tỷ tỷ từng cho chúng ăn , hương vị ngon, nó gọi là khoai tây chiên, nhưng bản chất vẫn là bột bở!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-lam-bep-tuong-quan-dung-an-tim-ta/chuong-232.html.]
A Hoàn lộ vẻ mặt hoài nghi nhân thế, cớ gì cùng một thứ thể chế biến cùng một hương vị?
Yến Thu Xuân : “Khoai tây muôn vàn cách chế biến. Hay là để bếp, nấu cho các ngươi nếm thử một chút? Lần tại nhà, chỉ vỏn vẹn hai củ khoai, nên nhiều món. Nếu phủ các ngươi nhiều, thể trổ tài nhiều món ngon!”
Hai mắt A Hoàn lập tức sáng rực, bé dùng sức gật đầu: “Được! Được! Phủ vô khoai tây!”
Ý kiến nhanh chóng nhất trí. A Hoàn lập tức báo chuyện với Xương Vương phi. Nàng cảm thấy chút ái ngại, nhưng thấy Yến Thu Xuân bằng lòng, bèn ngăn cản nữa mà cùng với nàng.
Kỳ thực, thời gian họ đến còn sớm, dạo quanh Vương phủ một lúc lâu, nhà bếp bắt đầu chuẩn tiệc từ sớm. Lúc họ bước nhà bếp, vặn gặp hầu đang bưng hai đĩa thức ăn sảnh lớn.
“Đã tất cả ?” Yến Thu Xuân hỏi.
Người hầu bưng thức ăn đáp: “Mới xong một phần, cô nương điều gì dặn dò chăng?”
“Không , .” Yến Thu Xuân lắc đầu, : “Chúng chỉ xem qua một chút.”
Người hầu thấy họ việc gì khác, liền hành lễ tiếp tục . Yến Thu Xuân dẫn bốn đứa trẻ bếp. Vì đãi khách, tất cả trong bếp đều bận rộn xoay xở, kẻ cánh gà, thịt lợn, thứ diễn vô cùng ngăn nắp trật tự.
A Hoàn nắm chặt bàn tay nhỏ, tiến lên hai bước, trầm giọng hỏi: “Khoai tây còn dư chứ?”
Người đầu bếp đang thái rau, lưng bỗng cương , vội vàng hành lễ. Hắn dậy chỉ một chiếc giỏ ở trong góc : “Vẫn còn, tất cả đều ở trong chiếc giỏ .”
Yến Thu Xuân liếc . Vừa còn hai củ khoai tây, nàng đang định lượm lên thì đầu bếp nhanh nhẹn đến giúp. "Cô nương gì? Cứ căn dặn một tiếng là , nô tài sẽ ."
“Vậy ngươi gọt bì .” Yến Thu Xuân .
Người đầu bếp đáp lời, cầm con d.a.o tìm một góc khuất, tay chân thoăn thoắt bắt đầu gọt vỏ.
Nhân lúc , Yến Thu Xuân theo thói quen quan sát nhà bếp, nhưng nàng kinh ngạc khi thấy vỏ khoai tây chân của đầu bếp .
“A Xuân tỷ tỷ sự cố gì ?” Uyển Nhi lập tức chú ý, nắm chặt lấy tay nàng, chút khẩn trương.
Yến Thu Xuân mỉm , bước nhanh tới. Người đầu bếp lo lắng dậy: “Cô nương gì sai bảo ?”
Phạm Khắc Hiếu
Yến Thu Xuân lên tiếng, lượm vỏ khoai tây lên . Vừa nàng xa, chỉ thấy mơ hồ một cái mầm vỏ khoai, giờ gần quan sát thì trong lòng càng kinh hãi, quả thực là một cái mầm!