Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
Hai tin tức ngẫu nhiên đến cùng lúc, Tiêu gia còn cố ý đón về, khiến Hoài Vương chỉ đành tay trắng về.
Hoài Vương an tọa, uống cạn một chén . Nghe lời đó, trong mắt lộ rõ vẻ âm trầm và trào phúng. Hắn lạnh: "Trời phù hộ Tiêu gia ư? Nếu quả thật là như , Nhị công tử Tiêu gia năm đó bỏ mạng nơi chiến trường, còn tiện thể mang theo hai em rể, khiến thủ tiết bấy lâu nay.”
Chu Trạch Cẩn khẽ cong môi , đối diện hỏi: “Lần Điện hạ trở về, thật sự định rời nữa ư?”
Hoài Vương nhắc tới chuyện , lạnh: “Không nữa, nếu như cứ tiếp tục, e rằng thiên hạ sẽ thực sự rơi tay lão nhị, thể đổi triều đại ? thật sự ngờ chỉ trong hai năm ngắn ngủi biến cố lớn như , lão nhị cũng mặt ."
Chu Trạch Cẩn rũ mắt, trầm ngâm suy tư.
Y cũng ngờ chuyện xoay chuyển nhiều đến thế. Phần thắng vốn dĩ nắm chắc trong tay, nay vì biến cố mà trở nên khó lòng giải quyết.
Là y đ.á.n.h giá thấp mức độ quan trọng của nhị hoàng tử trong lòng Hoàng đế.
Ai bảo phận của quá đặc thù.
Vậy buộc c.h.ế.t!
Nghĩ đến đây, Chu Trạch Cẩn nhướng mắt : "Ngươi trở về cũng trợ giúp. Khi khác chúng bàn bạc xem nên đối phó với Xương Vương như thế nào!"
“Cũng khó đến thế.” Hoài Vương mím môi , nhẹ giọng : “Lần ngoài, vốn dĩ còn định nửa năm mới trở về, chỉ là Phong Vương truyền tin đến, thể đổi ý định. Nói đến cũng thật trùng hợp, đường đường biển trở về, lúc ngày đó biển nổi phong ba, cứ ngỡ c.h.ế.t chắc , ngoài ý cứu, còn lạc một hòn đảo hoang ngăn cách với thế nhân.”
"Trên hòn đảo , kiếm một ít kỳ vật , chỉ cần ăn sẽ trúng kịch độc. Nặng thì co giật, khó thở, thậm chí bế khí mà vong. Vì thế đặc biệt tìm đến thực nghiệm, nếu chỉ dùng một chút thì đời cũng xác định là một con ma ốm, hơn nữa mắt còn ai chữa loại độc .”
Khi Hoài Vương chuyện, còn dùng chén minh họa.
Chu Trạch Cẩn chén , khỏi nghi hoặc: “Nhiều như ngươi thể khiến ăn hết ?”
Chén cũng nhỏ!
Chỉ kẻ ngu mới phát hiện!
Hoài Vương đắc ý: “Nếu bình thường trộn thứ đồ ăn sẽ ăn ngon, thậm chí sản lượng nhỏ, lợi quốc lợi dân. Lần dâng thứ lên, mắt còn ai nó độc. Chỉ cần gãi đúng chỗ ngứa, sắp xếp thỏa đáng, ai cũng thể ngờ rằng thứ thể giúp trong thiên hạ no bụng, thực tế thể tiếng động đoạt tính mạng của khác?”
Phạm Khắc Hiếu
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-lam-bep-tuong-quan-dung-an-tim-ta/chuong-226.html.]
Anan
[]
Chu Trạch Cẩn , trực tiếp hít sâu một , kinh hãi vui mừng.
Làm trong thiên hạ no bụng!
Vật phẩm như thế thật sự quá hấp dẫn khác!
Đặc biệt là nó còn thể giúp diệt trừ nào đó…
Bên còn đang suy nghĩ nên đối phó với Xương Vương , thì bên đang bàn chuyện ẩm thực .
Tiêu phu nhân đẩy cửa , thấy tiểu nữ nhi mà ăn tham đến mức ngừng nhấm nháp đầu ngón tay, lo lắng ban đầu đều dập tắt, chỉ cảm thấy chua xót: “Con đói như ? Đây là nhà con, con dùng món gì đều thể dặn dò phòng bếp.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Hoài Nga lập tức đỏ lên, nàng luống cuống tay chân kéo khăn che mặt , kết quả phát hiện tay bẩn. Nàng vội tìm khăn sạch để lau tay, đó nhanh chóng rúc trong ổ chăn, nhỏ giọng : “Mẫu , gõ cửa?"
“Con là con của , đến thăm con mà còn gõ cửa ?” Tiêu phu nhân bực tức : “Hơn nữa sợ con bắt nạt khác ? Nếu chào hỏi thì phát hiện nữa.”
Tiêu Hoài Nga: “…”
Nàng yếu ớt : “Người sợ con khi dễ ai chứ?”
“A Xuân là đứa trẻ lương thiện, bụng. Ta con bé đưa đồ ăn đến cho con, sợ con từ chối con bé buồn lòng.” Tiêu phu nhân thản nhiên .
Tiêu Hoài Nga cảm thấy chua chát, ngừng lẩm bẩm trong miệng: “… Vậy là con thất vọng ?”
Tiêu phu nhân , ở mép giường, vỗ đầu nữ nhi, nhẹ giọng : “Nương vui. Mấy năm nay ít con cũng tiến bộ.”
Lúc mới xảy chuyện, tính khí đứa nhỏ thất thường.
Mặc dù sẽ mặt nặng mày nhẹ với nhà, nhưng một khi ai sự đồng ý mà phòng nàng, nàng sẽ nổi cơn lôi đình, đó oà một hồi lâu đến mức ai thể dỗ dành .
Sau khi tính tình nàng đỡ hơn một chút thì trực tiếp trốn trong đạo quán.
thể , tu hành ở đạo quan mấy năm trời trái tim nàng thanh tĩnh hơn so với nhiều, mặc dù vẫn thích nhè như cũ, nhưng nàng sẽ bao giờ gạt bỏ ý của khác.