Tiêu phu nhân thấy bộ dạng của nữ nhi thì đau cả đầu, mắng nhưng nỡ. Sắc mặt bà tối sầm, nhặt cuốn sách mặt đất lên, phẫn nộ: “Con đang xem cái thứ gì đây?! Không sợ sư phụ con phát hiện sẽ đuổi con khỏi cửa ?”
“Con ...” Tiêu Hoài Nga phản bác, nhưng chợt nhận đây là sự thật, lập tức yếu ớt đáp: “Con thật sự học thuộc hết kinh thư , buồn chán quá. Tình cờ sư lén đặt quyển sách trong sách của con, mà những chuyện Bình Nương trải qua giống con, con thấy chút đồng cảm nên mới thêm một ."
Tiêu phu nhân lật xem hai trang, đôi lông mày nhíu càng thêm chặt. Bà lẩm bẩm: "Lấy vẻ ngoài xí gả cho Tiêu Dao Vương? Con còn trưởng thành ? Chuyện gì mà giống với câu chuyện của con? Người giống con. Con chỉ lóc ỉ ôi! Gãy một cái răng cũng như trời sập! Lại còn mấy tháng trời dám bước chân khỏi cửa!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Hoài Nga đỏ bừng, dù chỉ lộ nửa khuôn mặt, nhưng phần da thịt lộ đều ửng hồng. Nàng nũng nịu gọi: "Nương!~~~"
Tiếng gọi "nương" quá đỗi ngọt ngào, chất chứa sự khẩn cầu, hệt như đang van xin bà đừng tiếp tục công khai xử tội nữa.
Yến Thu Xuân cảnh đó mà dở dở , trong lòng cũng mềm nhũn.
Tiêu phu nhân dường như quá quen với chiêu trò , hề động lòng, thậm chí còn lạnh: “Khó trách mấy ngày cứ cảm thấy bất an, hóa là vị tổ tông bày trò quỷ! Gãy xương chuyện nhỏ, đợi lát nữa cùng trở về phủ dưỡng thương cho cẩn thận.”
Vừa thấy , Tiêu Hoài Nga liền cúi đầu kháng cự: "Con , con chịu trở về."
“Không chịu cũng chịu!” Sắc mặt Tiêu phu nhân trở nên nghiêm nghị, bà tức giận mặt: “Chờ lát nữa sẽ sai Hoàng ma ma gọi khiêng con về.”
“Nương!” Tiêu Hoài Nga vốn luôn ăn nhỏ nhẹ, cuối cùng cũng tăng cao âm lượng, đôi mày nhíu chặt , tràn đầy sự phản đối.
Thế nhưng chuyện Tiêu phu nhân quyết thì khó lòng đổi. Bà thêm nhiều lời, khi hạ quyết tâm thì xoay bước ngoài, dặn dò Hoàng ma ma: “Ngươi tìm một chiếc ghế kiệu, kêu khiêng vị tiểu tổ tông xuống núi.”
Hoàng ma ma chút do dự: "Phu nhân, e rằng Ngũ tiểu thư sẽ đồng ý."
Tiêu phu nhân cúi đầu cuốn sách trong tay, trầm giọng : “Trước đây bổn phu nhân cũng từng đắm chìm trong quá khứ, một lòng chỉ c.h.ế.t , nên lười quản nó, nghĩ cứ để nó ở đạo quan cũng . nay tình thế khác. Thân là Tiêu gia thì nên cứ đắm chìm trong những chuyện cũ như thế, dám đối diện với thực tại. Cả ngày chỉ xem những thứ vô bổ thì ích lợi gì? Chẳng thà nó vẫn còn khí phách như lúc còn bé, dám đ.á.n.h những kẻ dám nhạo nó một trận!”
“So với việc để nó ở đây lãng phí thanh xuân, chi bằng ép nó về. Một ngày quen thì hai ngày, ba ngày... lâu dần ắt sẽ thành thói. Người Tiêu gia thể yếu đuối đến thế .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-lam-bep-tuong-quan-dung-an-tim-ta/chuong-219.html.]
Hoàng ma ma thì Tiêu phu nhân hạ quyết tâm, còn cơ hội để xoay chuyển, lập tức gật đầu: “Nô tỳ tuân lệnh, sẽ lập tức tìm .”
Hoàng ma ma dẫn theo hai nha rời . Tiêu phu nhân an tọa ghế đá gốc cây châu chấu, gương mặt lạnh lùng.
Tạ Thanh Vân ngó , cuối cùng quyết định phòng trấn an tiểu cô mẫu định đoạt nhân duyên một phen.
Tiêu Hoài Ngân cũng theo .
Đông Đông và Uyển Nhi vốn thiết với vị Ngũ cô cô , nhưng dù cũng là cốt nhục, một hồi chần chừ, chúng cũng bước cùng an ủi nàng .
Chỉ lát , Yến Thu Xuân thấy tiếng thút thít truyền từ bên trong. Tiếng đầy tủi , nhưng hiểu khiến nàng bật . Ban đầu, nàng còn tưởng đây là một tiểu cô nương tinh nghịch, chuyên lén xem trộm thoại bản, ai ngờ khi nàng cất tiếng, Yến Thu Xuân mới nhận đó là một tiểu cô nương đáng thương, chỉ tự than trách, tự sầu muộn cho phận .
nàng võ công. Yến Thu Xuân đột nhiên nghĩ đến Tiêu tam tiểu thư bế tên tiểu béo Đông Đông mà mặt đổi sắc.
Yến Thu Xuân lập tức cảm thấy cô nương lẽ cũng thật sự là một hài tử yếu đuối.
Phạm Khắc Hiếu
Vậy mà vẫn đến mức... đau lòng như .
Tiêu phu nhân trấn tĩnh , vẫy tay hiệu cho Yến Thu Xuân xuống cạnh bà, bất đắc dĩ : “Đã để con chê . Lão Ngũ tính tình trẻ con, trong nhà trừ Lục Lang thì nó là út, là con gái, khó tránh khỏi nuông chiều quá mức. Đến giờ nó vẫn chẳng chịu lớn, chỉ thích thích lóc.”
Yến Thu Xuân phủi sạch những cánh hoa rơi ghế đá, xuống bên cạnh bà, ôn tồn an ủi: "Như cũng , nếu quá hiểu chuyện thì e rằng nàng sẽ chịu nhiều oan ức."
" . Lúc thì , mỗi khi ức hiếp, tuy nó nhưng ít vẫn dám đ.á.n.h trả, nhưng từ khi..." Tiêu phu nhân lời nàng cũng cảm thấy an ủi đôi chút, nhưng khi nghĩ đến tính tình nữ nhi hiện tại, bà lập tức đau đầu, thở dài :
“Nó chẳng gặp ai nữa. Khi Tiêu gia còn uy thế như , những kẻ nọ nhạo nó, nó cũng chẳng dám chống trả. Cộng thêm lúc đó tâm trạng cũng tồi tệ vô cùng. Ta lo sợ Tiêu gia sát phạt quá nhiều, tội nghiệt chồng chất, sẽ hại đến hài tử thế hệ , cho nên thấy nó chạy đến đạo quan để trốn tránh thế sự, cũng ngăn cản, chỉ cầu mong nó bình an, hạnh phúc là đủ.”