Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
Mà bên .
Tình hình quả thật cũng chẳng đến nỗi căng thẳng như tưởng tượng.
Chủ nhân đều rời , nha bà tử cũng lui xuống hết, chỉ còn hai thúc cháu.
Mỗi một chén cơm, mỗi một đôi đũa, an tĩnh dùng bữa.
Món ăn tỏa mùi thơm ngào ngạt, tuy rằng bằng sơn hào hải vị, nhưng lâu lâu dùng một bữa vô cùng mới lạ, hơn nữa hương vị xác thật tồi.
Đùi gà mềm nhừ, bên trong tẩm ướp đậm đà, dùng với cơm, ăn thêm một miếng dưa muối ngâm, chỉ qua ba lượt xới, một chén cơm dùng hết.
Cuối cùng uống nửa chén canh chua cay, tư vị , thật sảng khoái!
Thuận Vương ăn uống no đủ, buông đũa. Chu Chiêu Cảnh thấy , vốn ăn xong, cũng đẩy nhanh tốc độ. Hắn khẩn trương ăn nốt miếng cuối cùng, vội vàng uống thêm một ngụm canh, nhanh chóng che miệng, miếng cơm mới cứng nhắc trôi xuống bụng, thoải mái vô cùng.
“Không cần khẩn trương đến thế, cũng ăn thịt ngươi.” Thuận Vương bật , tự tay múc thêm cho nửa chén canh.
“Đa tạ Hoàng thúc.” Chu Chiêu Cảnh nhỏ giọng .
“Ừm.” Thuận Vương gật đầu, mỉm , chờ uống xong, mới chậm rãi : “Thật , ngươi lớn lên giống Tam ca, đặc biệt là mũi và miệng. Chỉ đôi mắt là giống.”
Có lẽ, bởi vì vẫn chỉ là một đứa trẻ, đôi mắt trong veo, chút thù hận, hề thấy âm mưu, càng thấy sự tính kế thường xuất hiện trong mắt Tam ca ngày xưa.
Chu Chiêu Cảnh nhắc tới phụ , tay cũng khẽ run lên, chén cơm đặt vững, lắc lư vài cái.
Thuận Vương thấy , thu nụ mặt, nghiêm túc : “A Cảnh, Hoàng thúc tới đây, là hỏi ngươi nguyện ý Nhạc Bình ? Tiên sinh Trầm Thanh Mẫn của Trầm gia nhận đồ . Dựa theo tư chất của ngươi, cho dù thành truyền tử, nhưng trở thành tử giỏi môn trướng, Hoàng thúc thêm chút tác động, thì cũng thành vấn đề.”
Chu Chiêu Cảnh xong, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, kháng cự cúi đầu, thể run rẩy, dám trực tiếp từ chối, nhưng cũng . Hắn rời khỏi nơi , bởi vì đây là nhà của .
Đáy mắt Thuận Vương hiện lên một tia thương tiếc, tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng lời nên vẫn : “Ta ngươi , nhưng ngươi thích hợp ở chốn . Trầm gia thanh danh mấy trăm năm trong sạch, quyền thế cũng hề nhỏ, kẻ dám đắc tội với họ thật sự hiếm hoi. Ngươi chỉ đến nơi đó, mới nào thể dùng ngươi cái cớ. Tỷ như lúc , nếu vị A Xuân cô nương tay nghề , nuôi ngươi gầy gò, Tiêu gia nhất thời mềm lòng để ngươi ở đây, nghênh đón bọn họ chính là sự gây khó dễ từ mẫu phi của , đến lúc đó cô nương chắc chắn thể sống yên.”
Tiểu hài tử cứng đờ, kinh hoảng ngước mắt lên .
“Hiện tại chuyện vẫn xảy , nhưng nhất định nào cũng may mắn như . Bởi nàng nuôi ngươi , khác cơ hội khó dễ, nhưng vạn nhất… Có kẻ hạ độc với ngươi thì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-lam-bep-tuong-quan-dung-an-tim-ta/chuong-200.html.]
Chu Chiêu Cảnh hoảng sợ, lắc đầu, giọng khàn khàn: “Không thể nào!”
Thuận Vương thấy , nghĩ tới điều gì, lộ một nụ khổ, thấp giọng : “Loại chuyện ngươi thể thì sẽ xảy . Hơn nữa Tiêu gia tuyệt đối là cơ hội duy nhất. Thậm chí chỉ cần ngươi ở kinh thành, phận của ngươi chính là món mồi béo bở nhất. Trừ mẫu phi của , Lục thúc của ngươi cũng đang chằm chằm. Phụ ngươi để ít thế lực, đó mới là thứ mà bọn họ thật sự .”
Chu Chiêu Cảnh xong, lặng lẽ rơi lệ, nỗi ủy khuất thể chịu đựng nổi.
Hắn còn nương, còn cha, còn ai thể nương tựa.
Thật vất vả mới thể ở bên cạnh A Xuân tỷ tỷ, cần để ý tới những chuyện khác, tại chịu để yên?
Hoàng thúc rõ ràng như , cho dù , nhưng điều nên hiểu thì vẫn hiểu.
“Cho nên, ngươi định ?” Thuận Vương hỏi cuối cùng.
Chu Chiêu Cảnh co rúm , gian nan ngẩng đầu nhỏ lên, nức nở : “Ta !”
Thuận Vương vỗ vỗ đầu , dịu dàng : “Hài tử ngoan.”
Chu Chiêu Cảnh lau sạch nước mắt, thuần thục dùng ống tay áo che giấu tất cả. Lau sạch xong, dấu vết biến mất . Sau đó, hít hít mũi, định cảm xúc. Nghe thấy âm thanh khích lệ , trong lòng bất cứ vui mừng gì, chỉ đắng chát.
Hắn chỉ là một tiểu hài tử, gặp tình huống , nào dám lắc đầu từ chối?
Huống hồ, nơi ẩn náu vốn dĩ chỉ là nơi để tạm lánh phong ba, nay vì mà gặp hiểm nguy. Sao còn dám tiếp tục dựa dẫm?
Chỉ cần nơi ẩn náu an vẫn còn, cho dù đáng tin cậy, cũng là điều . Ít nhất còn rằng thể nương tựa nơi thêm một thời gian.
Thời gian chỉ bằng một bữa cơm.
Khi Yến Thu Xuân nữa trở trong viện, liền thấy Chu Chiêu Cảnh thu dọn đồ đạc xong, chuẩn rời .
Nàng trực tiếp sững sờ tại chỗ.
Thuận Vương hết sức tự nhiên dâng lễ vật lên Yến Thu Xuân, cất lời cảm tạ: “Đa tạ A Xuân cô nương chiếu cố nhiều ngày qua. A Cảnh quấy rầy lâu, cũng đến lúc rời .”
Phạm Khắc Hiếu
Yến Thu Xuân về phía tiểu nam hài bên cạnh , bé chỉ mới cao đến ngang eo y, ảnh nho nhỏ, dung mạo khôi ngô, non nớt, đôi mắt mũi miệng đều đỏ bừng, đặc biệt là cặp mắt to, là mới xong.
Anan
Cậu bé lưu luyến thôi Yến Thu Xuân, nhưng hề lộ vẻ kháng cự, cất tiếng ngoan ngoãn đến mức đau lòng: “A Xuân tỷ tỷ, cảm ơn thời gian qua chiếu cố.”
Nói xong, bé cố hết sức nặn một nụ .