Pháo Hôi Làm Bếp, Tướng Quân Đừng Ăn Tim Ta! - Chương 195

Cập nhật lúc: 2025-10-17 04:52:52
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mời Quý độc giả bên

Phạm Khắc Hiếu

 

để tiếp tục bộ chương truyện!

 

Suy nghĩ qua , ngẩng đầu về phía vị đang long ỷ. Lão hoàng đế trong thời gian sinh bệnh, hiện giờ tuy rằng hơn, nhưng tuổi tác cao, tóc cũng bạc, bệnh đa nghi cũng theo đó mà tăng lên, càng ngày càng... hồ đồ.

 

Hoàng đế bình thường tin chiến thắng đều sẽ vui mừng, duy chỉ ông , là mặt biểu cảm.

 

Những khác cũng dám thẳng thánh nhân, tất nhiên là thấy .

 

Chu Trạch Cẩn ngẩng đầu, đối phương cũng lập tức qua. Bốn mắt , Chu Trạch Cẩn hiểu ý gật đầu. Lão hoàng đế liền cất lời: “Trẫm . Trấn Quốc Công càng vất vả, công lao càng lớn, còn tuổi nhỏ chiến tích bậc , thật sự là may mắn của Đại Chu !”

 

Triều thần phụ họa: “Cũng là do Bệ hạ minh, Đại Chu mới hiền tài như thế!”

 

Cho dù là lời ca tụng sáo rỗng, lão hoàng đế vẫn cảm thấy khá lòng, liền thở dài một tiếng: “Đáng tiếc Tiêu gia hiện giờ nhân khẩu đơn bạc, vì nước hy sinh quá nhiều. Trẫm chỉ cần nhớ đến Trấn Quốc Công, liền áy náy thôi, cũng nên phong thưởng như thế nào.”

 

Này......

 

Triều thần cũng nhất thời đáp lời như thế nào. Ai cũng Tiêu gia công lao ngập trời, là Quốc Công, Tiêu phu nhân còn là Cáo mệnh phu nhân. Vậy phong thưởng như thế nào cho xứng đáng?

 

lúc , Chu Trạch Cẩn cao giọng : “Bẩm Bệ hạ, thần cho rằng hiện giờ quốc khố đang trống rỗng, và cũng là vì cho Trấn Quốc Công, trận chiến chi bằng dừng tại đây ?”

 

Đến đây, càng nhiều hiểu ý, một đám sôi nổi tiến lên : “Thế tử đúng. Đánh giặc hao tài tốn của, Ô Tháp hiện giờ mất ba thành, giáo huấn đủ . Nếu đ.á.n.h tiếp, c.h.ế.t quá nhiều, sẽ gây sát nghiệp quá lớn!”

 

“Bệ hạ, thần cũng cho rằng như thế. Đại Chu cũng từng giao hảo với Ô Tháp, hiện giờ cũng thể quá tuyệt tình.”

 

Mỗi một tiếng, tạo thành một niềm tin kiên định: mặc kệ thế nào, nên dừng tay thì dừng tay. Đánh giặc hao tài tốn của, Ô Tháp hiện giờ giáo huấn đủ , nên dừng tay thôi.

 

Bọn họ cũng là vì cho bá tánh Đại Chu!

 

Lục hoàng tử Tuyên Vương cũng lên tiếng phụ họa, thiếu niên mới mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo tuấn tú tràn đầy vẻ thương hại đối với bá tánh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-lam-bep-tuong-quan-dung-an-tim-ta/chuong-195.html.]

 

Đến nỗi lão hoàng đế cũng nhếch môi.

 

Xương Vương vẫn trầm mặc nãy giờ, bỗng nhiên bước , trầm giọng : “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng nên tiếp tục đánh! Thừa thắng xông lên, để đại lục còn tồn tại cái tên Ô Tháp Quốc.”

 

Leng keng một tiếng, lời thành công trấn trụ âm thanh lộn xộn trong triều.

 

Các triều thần qua, thấy mở miệng là Xương Vương, ít đều thức thời im miệng .

 

Xương Vương tuy là Thái tử phế, nhưng vị thế trong lòng triều thần hề thấp. Dẫu , y từng là vị quân vương mà họ kỳ vọng, mặt đều ưu tú vượt trội. Nếu mất năm năm vàng ngọc , Thuận Vương, Tuyên Vương ngày hôm nay để xuất đầu lộ diện?

 

Chu Trạch Cẩn tuy sắc mặt lạnh lùng, song vẫn nở một nụ : "Lời của Xương Vương điện hạ thật đáng quý, song e rằng từng chứng kiến cảnh tượng chiến tranh thực thụ. Dù là binh lính Ô Tháp tướng sĩ Đại Chu , kẻ thắng thua, đều đổ m.á.u thịt, khiến vô bỏ mạng. Huống hồ, quốc khố hiện giờ đang trống rỗng, vì lẽ gì mà Xương Vương điện hạ vẫn kiên quyết chủ chiến?"

 

Xương Vương đáp lời: "Phụ hoàng, chư vị đại nhân, lời lẽ của Thế tử thoạt vẻ hợp lý, song Ô Tháp Quốc lòng muông thú, nhiều năm nay từng an phận. Năm năm , nếu nhờ Tiêu Hoài Ân Trấn Quốc Công liều đ.á.n.h cho chúng tổn thương nặng nề, bọn chúng tu dưỡng năm năm trời mới dám mạo phạm Đại Chu? Giờ đây Trấn Quốc Công hạ ba thành, bọn chúng nhiều nhất cũng chỉ ngủ đông hai năm, hai năm ắt khai chiến nữa!"

 

Y tiến lên hai bước, đôi mắt đào hoa sắc bén thẳng Chu Trạch Cẩn, dường như xuyên thấu tận đáy lòng u ám của đối phương, cất giọng hùng hồn: "Xin Thế tử trả lời, đến lúc đại chiến thì là chiến tranh thực thụ ư? Lúc hy sinh, há chẳng là sinh mạng binh sĩ ư? Lúc lãng phí, há chẳng là tiền tài của Đại Chu ư?"

 

Chu Trạch Cẩn nhất thời á khẩu thể đối đáp. Giọng hùng tráng như văng vẳng bên tai, mỗi một chữ đều đ.â.m thẳng tâm can. Lưng y túa mồ hôi lạnh, đôi chân tự chủ lùi về phía hai bước.

 

Xương Vương tiếp tục truy bức y nữa, mà ánh mắt sắc bén đảo qua các đại thần còn kêu gọi ngừng chiến. Các vị đại thần lập tức né tránh ánh mắt, dám hó hé nửa lời.

 

Tiếp đó, ánh mắt y thẳng về Lão Hoàng đế. Sắc mặt Lão Hoàng đế chợt trầm xuống, ngài siết c.h.ặ.t t.a.y vịn long ỷ.

 

lúc , từ bên cạnh Xương Vương, một thiếu niên trắng trẻo, sạch sẽ bước . Y vận cẩm y hoa phục, dung mạo tuấn tú phi thường, là một tiểu công tử kim tôn ngọc quý. Khi y xuất hiện, tim của ít trong triều nhảy khỏi lồng ngực. Xong , chẳng lẽ đây là khai chiến nội bộ ?

 

Giọng trong trẻo của vị tiểu thiếu niên vang vọng khắp đại điện: “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng nhị hoàng đúng. Trận , chúng đánh! Nếu Trấn Quốc Công thể nhất cử tiêu diệt Ô Tháp, bá tánh muôn dân sẽ còn quốc gia tặc tử quấy nhiễu nữa, Đại Chu mới thể quốc thái dân an!"

 

Sắc mặt Chu Trạch Cẩn khẽ biến, y về phía Thuận Vương, gương mặt tối sầm . Kẻ dám công khai đồng ý với Xương Vương? Chẳng lẽ y Xương Vương và Tiêu gia đang ở cùng một phe? Tiêu gia càng chiến thắng hiển hách, thế lực của Xương Vương sẽ càng lớn mạnh.

 

Lão Hoàng đế trong lòng cũng lo lắng yên, sợ rằng đến một ngày, Chu gia thể khống chế nổi Tiêu gia, thiên hạ e rằng sẽ đổi chủ. Trong triều, ít triều thần cũng bắt đầu bàn tán xôn xao, nên hành động thế nào mới .

 

Loading...