Tháng Hai.
Cơn phong ba cầu hôn mau chóng lắng xuống. Sau khi Yến Thu Xuân bày tỏ thái độ cự tuyệt dứt khoát, còn kẻ nào đáng ghét dám xuất hiện mặt nàng quấy rầy.
Nàng mang theo mấy hài tử tiếp tục thưởng thức mỹ vị, tận hưởng cuộc sống. Xương Vương phi cứ cách ba ngày ghé qua thăm Chu Chiêu Cảnh một . Tiện thể, nàng cũng mang theo Chu Chiêu Hoàn đến, để lũ trẻ chơi đùa cùng .
Ngẫu nhiên, Xương Vương phi cũng sẽ ở dùng cơm trưa.
hầu hết thời gian nàng đều vội, cũng thời gian ăn cơm trưa. Thái độ cũng đủ để cho ngoài thấy rõ lập trường của nàng .
Chỉ là đều còn dư dật tâm sức để chú tâm đến việc .
Vì từ ngày mồng một tháng hai đến ngày mồng tám tháng hai, đều là ngày Thi Hội, là kỳ thi khoa cử ba năm một . Thi Hội là khảo hạch cuối cùng quyết định sĩ tử thể bước chân quan trường , vì thế coi trọng vô cùng.
Mấy ngày nay, kinh đô kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt, ngay cả một tiếng động lớn cũng phép vang lên.
Ngày thứ chín, việc kết thúc. Thi Hội xong cũng cần chờ đợi kết quả. Kế tiếp chính là ngày khai giảng đầu năm. Qua một năm, lũ trẻ Đông Đông cũng học lên một cấp, nhưng ngày là 12 tháng 2. Từ giờ đến lúc đó vẫn còn mấy ngày để chơi đùa.
lúc , Thủy Mai hớt hải chạy báo: “Bẩm cô nương, chúng chế biến thành công đậu hũ thối !”
Yến Thu Xuân đang cảm thấy vô vị, thấy lời , tinh thần lập tức chấn động: “Thật sự là thối đến ư?”
“Mùi vị quả là nồng nặc!” Thủy Mai nhíu mày .
Yến Thu Xuân tới phòng trữ đồ, hỏi: “Ngươi ngửi vị chua ?”
Thủy Mai trầm ngâm giây lát, lắc đầu: “Không vị chua nào cả.”
Yến Thu Xuân yên lòng, bước phòng chứa đồ liền ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc. Nàng lập tức lùi một bước, lâu ngửi, nhất thời nàng thể thích ứng kịp.
Hít vài khí trong lành, nàng mới nhanh chân bước bên trong lấy đậu hũ , tiếp đó vội vàng chạy đến sân, cố gắng hết sức hít thở khí tươi mát.
Suy xét đến trình độ tiếp nhận của những khác, Yến Thu Xuân đậu hũ thối để màu đen, màu sắc vẫn khác biệt nhiều so với đậu hũ bình thường.
Chỉ là màu sắc quả thực khó coi!
Phạm Khắc Hiếu
Trải qua thời gian ngâm dài như , đậu hũ thành, kế tiếp thì đơn giản . Yến Thu Xuân nước sốt , đun nóng dầu lửa lớn, khi dầu nóng cho nhiều tỏi băm , khi phi thơm cho thêm tiêu, dầu ớt, muối, đường và các gia vị chuẩn sẵn.
Nước sốt khi xào xong cho một cái bát, nàng rửa sạch nồi cho lượng dầu đủ . Đợi dầu nóng thì cho từng miếng đậu hũ thối , âm thanh xèo xèo vang lên. Ban đầu miếng đậu chìm xuống đáy chảo, chiên một lúc mới từ từ nở , nổi lên mặt dầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-lam-bep-tuong-quan-dung-an-tim-ta/chuong-192.html.]
Trong quá trình chiên, mùi hôi biến mất nhiều, theo thời gian trôi qua, mùi thuần khiết ban đầu biến thành mùi thơm ngào ngạt. Yến Thu Xuân đầu , cất giọng: “Thủy Mai ngươi ngửi xem, chẳng mùi thơm hơn nhiều ?”
Đợi một lát, chẳng thấy ai đáp lời, nàng ngẩn , đầu , từ lúc nào trong phòng bếp chỉ còn một nàng!
Trước đây, mỗi khi nàng nấu ăn, Hứa ma ma và Thủy Mai đều sẽ ở bên bếp lửa, mỗi giúp nàng một tay, nhưng giờ đây chẳng thấy ai, họ đều tuyệt vọng hít thở khí trong lành bên ngoài.
Nàng trộm liếc mắt một cái, còn thể thấy hai đang thầm, khoa tay múa chân, mặt thần sắc khoa trương, tỏ vẻ sợ hãi tột độ với mùi thối .
Yến Thu Xuân: “…”
Chẳng lẽ đậu phụ thối còn khó chấp nhận hơn cả lòng lợn ư?
Chủ viện.
Bốn đứa trẻ đều đang chơi đùa bên cạnh Tiêu phu nhân, bởi chúng quá ồn ào nên Yến Thu Xuân đuổi khỏi phòng.
Không chỗ để , nơi duy nhất sẵn lòng dung túng cho chúng, chỉ e chỉ chủ viện của Tiêu phu nhân mà thôi.
Tuy Tiêu phu nhân thường ngày nghiêm nghị, nhưng thực tâm mềm mại, trình độ dung túng, kiên nhẫn đối với hài tử cũng cao, cho dù bốn đứa chúng ầm ĩ lên thì bà vẫn thể bình tĩnh giải quyết.
Lúc Đông Đông liền kéo Uyển Nhi và Chu Chiêu Cảnh cùng chơi nhảy ô, đồng thời mời Tiêu Bình Thịnh trọng tài, để bảo đảm trò chơi thể diễn suôn sẻ, tránh xảy cãi vã vì gian lận.
Ví như hiện tại, Đông Đông chỉ nơi Uyển Nhi nhảy qua, lớn tiếng : “Tỷ mới dẫm vạch!”
Uyển Nhi tin, lắc đầu: “Không ! Tỷ nhảy mà.”
“Thật sự dẫm vạch mà, tin tỷ hỏi !” Đông Đông chỉ Chu Chiêu Cảnh: “Có dẫm vạch ?”
Chu Chiêu Cảnh ngoan ngoãn gật đầu. Uyển Nhi nửa tin nửa ngờ đem ánh mắt chuyển hướng đến Tiêu Bình Thịnh, nhận kết quả cuối cùng từ .
Tiêu Bình Thịnh gật đầu khẳng định.
Uyển Nhi tiếc nuối từ bỏ, nhặt viên đá nhỏ lên đến một bên chờ. Âm thanh của tiểu hài tử vang vọng, chỉ cần to cũng dễ dàng trở nên chói tai.
Chỉ cần một Đông Đông cũng là một cái loa lớn , trong thời gian Uyển Nhi chơi cùng bé nên giọng cũng vang dội hơn, hiện giờ chỉ còn Chu Chiêu Cảnh, tuy rằng vẻ an tĩnh, nhưng bản tính thì , thỉnh thoảng chơi quá hăng, cũng sẽ thất thố.
Bốn đứa nhỏ ồn ào tụ tập , hơn nữa Tiêu Bình Thịnh ngẫu nhiên lớn giọng để duy trì trật tự, quả thực khác gì một trận t.h.ả.m họa.