Pháo Hôi Làm Bếp, Tướng Quân Đừng Ăn Tim Ta! - Chương 190

Cập nhật lúc: 2025-10-17 04:52:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mời Quý độc giả bên

 

để tiếp tục bộ chương truyện!

 

Tiêu phu nhân vẻ mặt của nàng, thấy nàng hề tỏ sợ hãi, liền : “Con đừng bận tâm đến lời của ả . Ta nhẫn nhịn ả, là vì nể mặt cha của Đông Đông. Phụ thằng bé là thành thật, là do Tiêu gia liên lụy …”

 

Yết hầu bà nghẹn , những chữ cuối cùng gần như bà nghiến răng .

 

Tiêu phu nhân trầm mặc một lát, : “Con cứ an tâm ở Tiêu gia . Cho dù chuyện hôn sự giữa con và Lục Lang thành, cũng sẽ nhận con nghĩa nữ, tìm cho con một phu quân , để con thể sống bình an cả đời.”

 

“Bá mẫu…” Yến Thu Xuân chút khó lòng chấp nhận vinh dự quá lớn . Người Tiêu gia đối đãi nàng thật sự quá , nàng chỉ chút đồ ăn vặt, cống hiến gì đáng kể, mà họ hết lòng hết xem nàng như nhà. những điều cần giải thích thì vẫn rõ ràng: “Đa tạ bá mẫu ưu ái, nhưng con và Tiêu Tướng quân như bá mẫu nghĩ. Người mang con về chỉ vì thấy con nơi nương tựa, mà sinh lòng thương xót. Kỳ thực, Tướng quân cứu con khỏi tay bọn thổ phỉ, nhưng vì thanh danh hủy hoại, gia tộc cho rằng con c.h.ế.t, nên hủy bỏ hộ tịch của con …”

 

Thân thế của nguyên chủ vốn dĩ mấy chú ý, hơn nữa nàng là nữ tử xuất giá, nên chuyện cũng chẳng bao nhiêu quan tâm.

 

Trừ bỏ những cận với Yến gia, ít ai rõ Yến Thu Xuân là như thế nào.

 

Bởi , lúc Yến Thu Xuân rõ ràng như , Tiêu phu nhân hề bất kỳ nghi kỵ nào, ngược càng thương xót xoa xoa đầu nàng: “Thế nhân thiển cận, con chớ bận lòng. Sau , cứ xem Tiêu gia là nhà của .”

 

Yến Thu Xuân khẽ mỉm e lệ, dịu dàng gật đầu.

 

Nào ngờ, Tiêu phu nhân liền thử thăm dò: “ mà, cảm thấy con và Lục Lang nhà thích hợp. Nếu , con bằng lòng cân nhắc một chút ? Nếu con đồng ý, chúng sẽ bắt đầu chuẩn thứ , chờ Lục Lang về, chúng liền cử hành hôn lễ, động phòng ngay đó…”

 

Yến Thu Xuân:?

 

Ôi chao, gấp gáp đến thế?

 

Phạm Khắc Hiếu

Nàng đỏ mặt, kinh ngạc vị lão phu nhân nghiêm nghị hiền hậu mắt, nhất thời á khẩu nên lời.

 

Biên quan.

 

Phía biên quan Đại Chu và Ô Tháp quanh năm giao tranh, đất đai nơi đây khô cằn, chỉ cỏ dại úa vàng.

 

Hai ngày hai bên giao chiến quy mô nhỏ, binh sĩ thương vong ít. Quân Đại Chu giành thắng lợi, khiến địch quân chần chừ, dám tùy tiện tấn công nữa. Quân Đại Chu tuy thắng lợi nhưng rút lui, vẫn đóng quân tại chỗ để tu chỉnh, hai bên chỉ cách mấy dặm, tiếp tục thế giằng co.

 

Tình trạng giằng co kéo dài, binh lính Ô Tháp vốn dĩ cũng cảm thấy e ngại.

 

Dù quân địch xảo quyệt và mạnh mẽ, họ vẫn nhất quyết đoạt một miếng thịt, chịu bỏ qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-lam-bep-tuong-quan-dung-an-tim-ta/chuong-190.html.]

 

Tuy nhiên, binh lính Ô Tháp lúc cảm thấy khó lòng kiềm chế.

 

Không vì lý do gì khác, mà là quân địch thật sự quá đáng!

 

Mỗi ngày họ đều tỏa một luồng hương thơm mê hoặc, mùi vị đậm đà đó thể diễn tả cụ thể, nhưng chắc chắn là từ vô loại thịt thà béo bở. Mỗi gió thổi qua, bụng bọn họ réo lên ầm ĩ, nước dãi ứa đến nỗi dám mở miệng chuyện, sợ rằng sẽ chảy ngoài.

 

Quá thèm!

 

Cũng là chinh chiến sa trường, bên chỉ thỉnh thoảng mới ăn thịt, đa phần chỉ dùng lương khô. Vậy mà cớ gì quân Đại Chu hưởng thụ sơn hào hải vị như thế?

 

Tới gần trưa, binh lính Ô Tháp đang gặm bánh khô khốc, uống nước trắng. Vốn đang sức lực, bỗng nhiên giật giật mũi, ngửi thấy mùi hương quen thuộc , liền ăn nổi nữa: “Khốn kiếp! Lại nữa !”

 

Không chỉ binh lính bình thường, các tướng lĩnh cũng cùng dùng bữa. Đồ ăn của họ khá hơn một chút, ít nhất còn chút thịt, nhưng ngửi mùi vị mê , họ cũng chống đỡ nổi. Lập tức một thầm: “Quân Đại Chu lấy của cải để ăn uống sung túc như ? Chẳng lẽ tình báo sai lệch?”

 

“Nhất định là do Đại Chu đang giăng bẫy chúng . Đại Chu đông , chúng đang dùng đồ ăn ngon để khiêu khích chúng xuất binh giao chiến!” Một tướng lĩnh khác hùng hùng hổ hổ , dứt lời thì nuốt nước miếng ừng ực. món ăn đạm bạc mặt, vẫn cảm thấy vô vị, khiến chẳng còn hứng thú để ăn.

 

“Vậy chúng nên đ.á.n.h ?”

 

“Đánh! Chúng đối diện với Tiêu gia, vẫn chiếm chút lợi lộc nào. Lần giao chiến! Đánh xong , chúng thể cướp đồ ăn ngon của bọn chúng!”

 

“Được! Đánh!”

 

Sĩ khí của binh lính Ô Tháp, một bên là do nỗi uất hận, một bên là do đồ ăn ngon của địch tự nhiên tăng vọt.

 

Thức ăn ngon luôn là niềm mong chờ lớn nhất của binh sĩ. Hiện tại, nó trở thành động lực của mỗi , khiến họ tin rằng, chỉ cần huấn luyện thật , chiến đấu thật hăng hái, họ sẽ hưởng thụ món ngon! Lần xuất chinh , so với dĩ vãng, quả thực hạnh phúc hơn bội phần!

 

“Lão Trương, cho thêm một cái chân gà!” Một sĩ binh hô lớn.

 

Một binh lính khác : “Thêm một chút nước kho , thêm nhiều chút, gặm hết bánh bột bắp !”

 

“Đã !” Đầu bếp đang múc cơm, liền kiên nhẫn nhắc nhở: “Lần xin thêm nước kho , các ngươi chớ coi đó là nước uống mà vét cạn nồi…”

 

“Không , tại vì ăn ngon lắm, cho dù chấm cục đá cũng ăn ngon vô cùng!” Một khác : “Mỗi một ngụm đều vị thịt, ai da…”

 

Mọi vô cùng náo nhiệt. Cho dù đang trong lúc đ.á.n.h giặc, mặt họ cũng thấy vẻ ủ rũ hoảng loạn, mà tràn đầy hy vọng ngày mai.

 

Loading...