Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
Tiếc , thịt cá gắp quá đỗi trơn mềm. Cậu nhóc vẫn còn dùng đũa thuần thục nên thể gắp trúng.
Yến Thu Xuân thấy , ngay lập tức gắp cho cả hai nhóc mỗi đứa một miếng bong bóng cá căng mọng, nàng cũng gắp lấy một miếng cho .
Nàng cố ý ngâm miếng cá trong nước canh một lát mới đưa miệng. Nước canh vẫn còn lưu chút vị mặn thanh, thịt cá trơn mềm tan chảy nơi đầu lưỡi, đúng là một kiểu hưởng thụ mỹ vị cao cấp. Nhờ tài nghệ nấu nướng của Yến Thu Xuân, món cá chỉ hề chút mùi tanh nào mà còn ngon đến lạ thường!
Xương cá hề nhiều, chỉ xương sống giữa và xương lườn hai bên, thực ăn còn chẳng cần nhả xương, đầu lưỡi chỉ cần khẽ chạm thôi là thịt cá tự động trôi tuột xuống cổ họng.
Lúc , nàng ăn thêm một miếng cơm, vị ngọt thơm của hạt cơm quyện cùng vị mặn còn lưu trong miệng, chẳng hề chút xung đột nào, trái còn tăng thêm hương vị của .
Uyển Nhi vốn thích ăn đồ thanh đạm nên cực kỳ thích món cá hấp , nỡ dừng đũa.
Đông Đông ăn hết hai phần cá, nhưng ăn xong vẫn còn nhớ đến nửa cái bánh thịt bò đang trong chén.
Nhìn nhân nhục bên trong quyện chặt mà hề khô cứng. Khẽ c.ắ.n một miếng, bên trong nhân thịt còn đọng nước canh ấm nóng, lớp vỏ ngoài giòn tan nhanh chóng mềm xuống khi thấm nước canh, hòa lẫn với vị mặn mà của nhân thịt bò thơm lừng, ăn miếng nào là thấy thỏa mãn miếng đó, quả thật tuyệt diệu.
“Bánh thịt bò ăn hào sảng hơn!” Đông Đông tổng kết .
Uyển Nhi cũng thử một miếng bánh, nàng lắc đầu: “Ăn cũng ngon đấy, nhưng cá vẫn ngon hơn!”
Hai đứa nhỏ liếc mắt , bất phân thắng bại. Thế là Đông Đông đảo ánh mắt một vòng, : “Vậy tỷ đưa bánh thịt bò cho , cá của cho tỷ.”
Uyển Nhi chớp mắt: “Tại thể ăn cả hai? Ta cũng thích bánh thịt bò mà.”
Đông Đông: “...”
Lòng tham ăn vặt Uyển Nhi vạch trần dễ dàng như khiến nhóc khỏi rầu rĩ. Cậu nhóc cam lòng tiến đến bên tai Yến Thu Xuân, thầm thì: “Uyển Nhi tỷ tỷ dễ lừa gạt như nữa !”
Yến Thu Xuân híp mắt : “Trước thường lừa Uyển Nhi?”
Đông Đông chột hì hì, vùi đầu c.ắ.n một miếng bánh thịt lớn.
A, nhóc là nam nhi Tiêu gia, tất nhiên là thích cái khoái cảm ăn thịt ngập miệng hơn !
Yến Thu Xuân khẽ một tiếng, cũng c.ắ.n một miếng bánh lớn. Với tư cách là lớn, nàng trọn vẹn một cái bánh thịt bò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-lam-bep-tuong-quan-dung-an-tim-ta/chuong-170.html.]
Làm lớn thật sự bao.
[]
Nàng vui thích , gắp một miếng cá. Lần nàng ngâm cá nước canh mà ăn luôn. Tuy thiếu chút vị mặn, nhưng cảm nhận nhiều vị ngọt đậm đà hơn. Hương vị thế cần ăn chung với cơm cũng đủ mỹ mãn.
Ăn gần no , Yến Thu Xuân từng ngụm từng ngụm húp bát súp nấm nóng hổi. Món nhiều mùi vị nặng, nhưng đủ ngon. Từng thìa súp ấm nóng trôi từ cổ họng xuống thực quản tới dày, mang cảm giác dễ chịu.
Ăn xong miếng cuối cùng, ba ăn ý đồng thời cầm lấy khăn tay lau miệng. Yến Thu Xuân cất lời mời: “Chúng tản bộ một lát chứ?”
“Có ạ!” Đông Đông ôm bụng tròn, thỏa mãn ợ một tiếng.
Uyển Nhi cũng gật gật đầu: “Được ạ! Ăn xong dạo một chút sẽ béo như Đông Đông.”
Đông Đông: “…”
Ba còn kịp rời khỏi viện thấy mấy vội vã chạy đến. Người chạy là một tiểu hài tử năm tuổi, hiển nhiên đó chính là Chu Chiêu Cảnh.
Yến Thu Xuân hít sâu một , sắc trời một chút.
Bọn họ nhấm nháp chậm rãi, ăn từ lúc trời còn sáng đến tận bây giờ sắc trời nhuốm màu hoàng hôn.
Lại dám mang Chu Chiêu Cảnh tới giờ ?
Đợi đến khi tới gần, Yến Thu Xuân mới phát hiện chỉ tiểu điện hạ mà Xương Vương phi cũng chinh tới. Trên mặt nàng mang theo vẻ áy náy, ngượng nghịu, giọng cũng lộ sự lúng túng: “Yến cô nương, hỏi phụ hoàng nhưng thấy mặt, Lục Quý phi nếu A Cảnh thích, cứ để hài nhi ở Tiêu gia vài ngày xem . Còn phái Lý ma ma tùy tùng theo chăm sóc.”
Yến Thu Xuân cảm thấy Xương Vương phi vẫn hết lời, dường như điều gì đó đang che giấu.
Dù , vẻ mặt của Tiêu phu nhân với Tạ Thanh Vân cũng tỏ quá quan tâm.
nếu Xương Vương phi vẻ mặt như thì tất nhiên Yến Thu Xuân cũng hỏi thêm gì nữa, chỉ đáp: "Vương phi cứ việc yên tâm, nhất định sẽ tận tâm tận lực chăm sóc tiểu điện hạ."
"Nếu gì thì cứ phái đến tìm ." Xương Vương phi vỗ nhẹ tay nàng, khẽ. Trong đáy mắt nàng ẩn chứa vài phần hối hận. Tiêu phu nhân khoan dung đưa đề nghị , nàng cũng thương đứa nhỏ A Cảnh , cảm thấy đây là chuyện . Ai ngờ đến hậu cung diện kiến Hoàng thượng mà gặp Lục Quý phi.
Lục Quý phi chỉ ước gì bọn họ ầm lên với Tiêu gia đoạn tuyệt quan hệ. Thế là bà trực tiếp tự tiện quyết đoán Thánh ý mà đồng ý. Bà còn thỉnh thoảng sẽ để cho Ngũ hoàng tử qua xem, nếu chăm sóc tất nhiên sẽ ban thưởng, còn nếu chăm sóc , nên phạt vẫn phạt.
Vốn dĩ là một ý tưởng , nàng thấy con qua ở vài ngày, dù xa phụ mẫu nhưng vẫn thêm vài cân thịt. Lại nghĩ là cũng nên để Chu Chiêu Cảnh qua ở hai ngày, rời xa chốn thị phi đầy rẫy một chút, dịu tâm trạng.
Nào ngờ Lục Quý phi vì chuyện mà cố tình lôi Tiêu gia thế khó.
Phạm Khắc Hiếu